“Kỷ Phù…”
Tần Diễm đau đớn không chịu nổi, vẫn vươn tay siết chặt lấy ta, như thể đã dùng hết sức lực của cả người.
“Mọi chuyện đều là lỗi của ta, có thể… có thể… cho ta một cơ hội nữa không?”
“Tại sao ngươi không cho sư phụ ta một cơ hội?”
Ta và sư huynh ấn định ngày thành thân vào tháng tư năm sau, mùa hoa phù dung nở rộ.
Chúng ta hẹn sau khi thành hôn sẽ trở lại đại mạc, viếng mộ sư phụ.
Cuộc sống trong cung của nữ tử sắp thành thân tẻ nhạt và buồn tẻ, nhưng ta dần quen và yêu thích sự bình dị ấy.
Ta dần trở nên không khác gì các cô nương khác, được nuông chiều, tri thư đạt lễ.
Ngày ngày trong cung chỉ ăn, ngủ, đùa giỡn với thỏ, hoặc thêu đồ cưới.
Ta thêu hoa mẫu đơn đã thuần thục đến nỗi mẫu thân cũng phải khen ngợi.
Trong khi đó, chốn triều đình sóng ngầm ngấm ngầm, vì vị trí thái tử mà nháo nhào.
Ngày 15 tháng 8, thái tử bị phế cùng hoàng hậu đã nội ứng ngoại hợp, dùng thuốc khống chế hoàng thượng, bức ép thoái vị.
Ai ngờ Tần Diễm đã có sẵn kế hoạch, đêm đó chàng ấy điều động vệ binh cấm vệ, bắt giữ phe phản loạn, cứu hoàng thượng.
Ngày 17 tháng 8, hoàng hậu bị phế, tự tử bằng khăn trắng; thái tử bị phế làm dân thường, đày ải tới Ba Châu.
Ngày 18 tháng 8, Tĩnh Vương nhận mệnh thanh trừng dư đảng thái tử, chém hai mươi người, bắt giam hơn một trăm người, một thời gian ai nấy đều tự thấy nguy cấp.
Ngày 20 tháng 8, sư huynh rủ ta đi chơi hồ.
Ta dựa vào thuyền hoa, vừa xé bánh mì cho cá ăn, vừa lười biếng hỏi.
“Tình hình căng thẳng thế này, sao huynh còn rảnh rỗi thế?”
Sư huynh thản nhiên duỗi người, gối tay nằm xuống mạn thuyền.
“Muội biết vì sao phụ thân muội từ bỏ Tần Diễm mà chọn ta không?”
Tần Diễm…
Bất chợt nghe thấy cái tên ấy, lòng ta vẫn không khỏi thắt lại, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ không để tâm nói.
“Vì huynh nắm quân quyền, lại được hoàng thượng sủng ái.”
“Chỉ có hai điều ấy chưa đủ để cho phụ thân muội, con cáo già kia, đứng về phía ta đâu.”
Sư huynh nhẹ nhàng cười, từ từ nói.
“Hoàng thượng đã soạn sẵn di chiếu, sau khi băng hà sẽ truyền ngôi cho ta rồi.”
Nghe thấy bí mật chấn động này, ta không khỏi rùng mình, cái bánh mì lập tức “tõm” rơi xuống hồ, ngay lập tức thu hút một đàn cá tới xơi.
“Suy cho cùng, dù Tần Diễm có xoay xở thế nào, cũng đều là công cốc.”
Sư huynh cười khẩy một tiếng.
“Hắn đã hoàn toàn đánh gục đại ca, nay lại tận tâm tận sức thanh lọc triều đình, thực sự đã giúp ta không ít.”
Ánh mặt trời lạ thường chói mắt, Tần Diễm dù tâm cơ khôn lường nhưng chẳng biết rằng điều chàng ấy ao ước mãi mãi không thể nào đạt được.
“Tại sao hoàng thượng lại sủng ái huynh đến vậy? Là thương xót cho những năm tháng huynh lưu lạc bên ngoài sao?”
Sự kiên nghị trên gương mặt sư huynh bỗng chốc bị một tầng u ám phủ kín, im lặng khá lâu huynh ấy mới đáp.
“Tại vì mẫu phi của ta.”
Giọng sư huynh có chút trầm thấp, đây là lần đầu ta nghe huynh ấy kể về mẫu phi của mình.
“Mẫu phi ta là nữ nhi của tể tướng nước Yến, ngày xưa phụ hoàng làm con tin tại Yến quốc, thường xuyên bị nhục mạ, thường xuyên đói khổ. Chính là mẫu phi âm thầm chăm sóc mới giúp phụ hoàng sống sót.”
“Con đường đế vương về sau, cũng là mẫu phi cùng phụ hoàng từng bước đi qua.”
“Bà là người duy nhất mà phụ hoàng từng yêu, chỉ tiếc là xuất thân không bằng hoàng hậu danh giá. Sau khi ta mất tích, mẫu phi buồn bã quá độ, không bao lâu liền ủ rũ mà qua đời.”
“Từ đó về sau, phụ hoàng tâm trí đã tàn, chỉ tâm hướng đạo, cho đến khi ta trở về.”
“Sau khi ta trở lại, phụ hoàng rất vui mừng, nhưng lại lo sợ ta sẽ lại bị ám toán, nên giao ta cho tướng quân Vương Kỳ đưa vào quân ngũ, một mặt để bảo vệ ta, một mặt cũng để ta tích lũy lực lượng cho riêng mình.”
Ta kinh ngạc, nhớ lại người đàn ông trung niên có khí chất ôn hòa kia.
Nếu có thể chọn, liệu ông ấy có từ bỏ ngai vàng, chỉ mong làm một người phu quân, người phụ thân bình thường không?
Gần đây, mí mắt phải của ta liên tục giật.
Đúng lúc ta tưởng mọi chuyện sắp lắng xuống, tình hình triều đình lại xảy ra biến động kịch liệt.
Chúng ta đã đánh giá thấp Tần Diễm.
Ngày mồng hai tháng chín, vốn là ngày tổ chức lễ tuyển tú ba năm một lần, nhưng bị hủy bỏ vì bệnh tình của hoàng thượng.
Tần Dục nhận được tin, vội vàng cưỡi ngựa nhanh chóng vào cung thăm bệnh, nhưng bị cấm vệ quân mai phục bắt giữ, giam giữ tại cung Nam Dương.
Giờ Dậu ba khắc, có chiếu thư từ cung điện, triệu phụ thân ta vào cung ngay lập tức.
Người đến không chỉ có thái giám công bố chiếu thư mà còn có cấm vệ quân mang giáo đeo kiếm.
Phụ thân ta chưa kịp thay triều phục đã bị dẫn đi, trước khi đi ông đã nhìn ta sâu sắc.
Trong lòng ta có linh cảm không lành, tay chân lạnh ngắt.
You cannot copy content of this page
Bình luận