Danh sách chương

Ôn Mạn ra viện xong liền đến trại tạm giam để thăm bố.

Tinh thần của ông Ôn Bách Ngôn vẫn ổn, chỉ có điều người gầy và đen đi nhiều, còn sức khỏe thì không có gì đáng ngại.

Ôn Mạn lúc này mới thấy yên tâm.

Cô lại tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình.

Ban ngày cô làm ở trung tâm âm nhạc, buổi tối ngoài làm ở nhà hàng còn dạy kèm cho vài học sinh. Dù rất mệt nhưng thu nhập cũng khá hơn một chút.

Chẳng mấy chốc đã một tuần trôi qua.

Trong tuần này, cô không hề gặp Hoắc Thiệu Đình, nhưng lại thấy anh trên trang giải trí của một tờ báo, lúc đó mới biết anh đã đến thành phố H.

Anh đã tham dự một buổi tiệc của giới thượng lưu ở đó.

Trong tiệc rượu, Hoắc Thiệu Đình mặc một bộ lễ phục bằng vải nhung đen, áo sơ mi trắng xếp ly, thắt nơ đen.

Anh đứng giữa đám đông mà vẫn tỏa sáng rực rỡ, toát lên vẻ cao quý ngút trời.

Sát bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp, tay Hoắc Thiệu Đình khẽ ôm eo cô ta, trông hệt như một cặp trời sinh.

Ôn Mạn nhận ra đó là một nữ minh tinh hạng A, cấp bậc ảnh hậu. Lúc này, nữ hoàng ảnh hậu nép vào người Hoắc Thiệu Đình như một chú chim non, gương mặt không giấu nổi tham vọng được gả vào hào môn.

Ôn Mạn nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống.

Cô thầm nghĩ: Cũng may là mình không ảo tưởng sức mạnh, không cho rằng Hoắc Thiệu Đình đối xử với mình đặc biệt. Một người đàn ông ưu tú như anh, có phụ nữ vây quanh là chuyện hết sức bình thường.

Hai ngày sau, Ôn Mạn đang làm thêm ở nhà hàng.

Hoắc Thiệu Đình đến.

Anh mặc áo sơ mi xanh thẫm, quần tây màu xám tro, khoác ngoài một chiếc áo gió màu đen.

Trưởng thành và anh tuấn.

Anh đến một mình, gọi món nhưng chẳng động đũa bao nhiêu, chỉ dựa vào ghế lặng lẽ nghe Ôn Mạn chơi dương cầm.

Ôn Mạn không biết anh đến đây vì cớ gì, cô chỉ có thể làm lơ ánh mắt nóng rực ấy.

Mười giờ, nhà hàng đóng cửa.

Ôn Mạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Lúc rời đi, chỗ ngồi của Hoắc Thiệu Đình đã không còn ai.

Ôn Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng tự thấy mình nhỏ mọn, lẽ ra cô nên chào hỏi và cảm ơn anh đã chăm sóc cô trong bệnh viện.

Vừa bước ra khỏi nhà hàng, một chiếc Bentley Continental màu vàng kim đã dừng ngay trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ gương mặt anh tuấn của Hoắc Thiệu Đình.

“Lên xe,” anh nói ngắn gọn.

Ôn Mạn do dự một chút rồi cũng mở cửa ghế phụ lái bước lên. Chủ yếu là vì xe của anh quá phô trương, cô không muốn bị người khác vây xem.

Hoắc Thiệu Đình khởi động xe, một lát sau liếc nhìn cô rồi nhắc: “Dây an toàn.”

Mặt Ôn Mạn đỏ bừng, vội vàng cài dây.

Cô đánh giá Hoắc Thiệu Đình, lúc này anh chỉ mặc sơ mi và quần tây, áo khoác ngoài vắt tùy tiện ở ghế sau.

Hoắc Thiệu Đình khẽ cất lời: “Thấy tôi đẹp trai lắm à?”

Hả?

Mặt Ôn Mạn càng đỏ hơn.

Xe của Hoắc Thiệu Đình dừng ở ngã tư đèn đỏ, anh nghiêng người nhìn thẳng vào Ôn Mạn, ánh mắt ẩn chứa hàm ý mà cả đàn ông và phụ nữ đều hiểu.

Ôn Mạn không chịu nổi sự mập mờ này, cô cân nhắc lựa lời: “Luật sư Hoắc, chuyện hôm đó… cảm ơn anh.”

Hoắc Thiệu Đình không lên tiếng.

Ôn Mạn đành kiên trì nói tiếp: “Phía trước có trạm xe buýt, giờ này vẫn còn chuyến xe đêm.”

Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình sâu thẳm, cuối cùng anh cũng mở lời: “Ôn Mạn, ở lại với tôi một lát.”

Anh gọi tên cô là Ôn Mạn…

Ôn Mạn lại yếu lòng một cách chẳng có chút tiền đồ.

Hoắc Thiệu Đình lái xe đến chân một ngọn núi bao quanh, bốn bề vắng lặng, rất thích hợp để làm chuyện xấu.

Ôn Mạn lúc này mới nhận ra.

Tâm trạng Hoắc Thiệu Đình rõ ràng không tốt lắm, anh rút một điếu thuốc, châm lửa rồi rít từng hơi sâu cạn.

Những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, gác bên ngoài cửa sổ xe, đưa qua đưa lại.

Khung cảnh đó, đẹp đến mức khó tả.

Dưới chân núi dù sao cũng hơi lạnh, Ôn Mạn lại đang mặc váy, chẳng mấy chốc mũi cô đã đỏ ửng vì lạnh, khóe mắt cũng hơi phiếm hồng, nổi bật trên gương mặt trắng ngần trông càng thêm đáng thương động lòng người.

Hoắc Thiệu Đình cúi người lấy áo khoác ném cho cô: “Khoác vào đi.”

“Cảm ơn.” Giọng Ôn Mạn khẽ run, cô có chút hối hận vì đã đến đây với anh, cô luôn cảm thấy Hoắc Thiệu Đình tối nay có gì đó rất khác.

Linh cảm của cô đã đúng.

Hút xong điếu thuốc, Hoắc Thiệu Đình liền nghiêng người qua hôn cô.

Sau một hồi hôn ngắt quãng, Ôn Mạn đã tỉnh táo hơn một chút, cô chống tay lên vai anh, khẽ thì thầm: “Hoắc Thiệu Đình…”

Cô khẽ cầu xin: “Chúng ta như vậy là sao?”

Hoắc Thiệu Đình lặng lẽ nhìn cô, biết ý cô là không muốn…

Hết Chương 27.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page