Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Chương 19:
09/06/2025
Chương 20:
09/06/2025
Chương 21:
09/06/2025
Chương 22:
10/06/2025
Chương 24:
10/06/2025
Chương 23:
10/06/2025
Chương 25:
11/06/2025
Chương 26:
11/06/2025
Chương 27:
11/06/2025
Chương 28:
12/06/2025
Chương 29:
12/06/2025
Chương 30:
12/06/2025
Chương 31:
13/06/2025
Chương 32:
13/06/2025
Chương 33:
13/06/2025
Chương 34:
16/06/2025
Chương 35:
16/06/2025
Chương 36:
16/06/2025
Chương 37:
17/06/2025
Chương 38:
17/06/2025
Chương 39:
17/06/2025
Chương 40:
18/06/2025
Chương 41:
18/06/2025
Chương 42:
18/06/2025
Chương 43:
19/06/2025
Chương 44:
19/06/2025
Chương 45:
19/06/2025
Chương 46:
22/06/2025
Chương 47:
22/06/2025
Chương 48:
22/06/2025
Chương 49:
22/06/2025
Chương 50:
22/06/2025
Chương 51:
23/06/2025
Chương 53:
23/06/2025
Chương 52:
23/06/2025
Chương 54:
23/06/2025
Chương 55:
23/06/2025
Chương 56:
25/06/2025
Chương 57:
25/06/2025
Chương 58:
25/06/2025
Chương 59:
25/06/2025
Chương 60:
25/06/2025
Chương 61:
26/06/2025
Chương 62:
26/06/2025
Chương 63:
26/06/2025
Chương 64:
26/06/2025
Chương 65:
26/06/2025
Chương 66:
28/06/2025
Chương 67:
28/06/2025
Chương 68:
28/06/2025
Chương 69:
28/06/2025
Chương 70:
28/06/2025
Chương 71:
29/06/2025
Chương 72:
29/06/2025
Chương 73:
29/06/2025
Chương 74:
29/06/2025
Chương 75:
29/06/2025
Chương 76:
30/06/2025
Chương 77:
30/06/2025
Chương 78:
30/06/2025
Chương 79:
30/06/2025
Chương 80:
30/06/2025
“Vô ích thôi, ta không có thực thể, dù bị đánh tan vẫn sẽ tụ lại.” Luồng khói đen ngưng tụ lại giữa không trung thành hình quái vật mới, nhưng so với ban nãy đã nhỏ hơn ít nhất một nửa.
Nửa còn lại thì không ngừng tuôn vào cơ thể Quý Nhất.
“Sao có thể như vậy?! Rốt cuộc ngươi là ai?!” Khói đen gào thét giữa không trung, tiếp tục tấn công, thế nhưng lần này thậm chí không thể lại gần.
“Đã gọi là kỳ thi thì sẽ không có chuyện ta thua.” Quý Nhất phủi nhẹ vạt áo bị ăn mòn ban nãy, luồng khí đen tản đi, chiếc áo rách nát lại trở về nguyên vẹn như cũ.
Quý Nhất cất giọng bình thản: “Người đứng đầu chỉ có một, chính là ta.”
Cậu ta đưa tay ra chộp vào khoảng không, khí đen lập tức tản đi, toàn bộ lao vào cơ thể hắn. Ánh sáng vốn trong suốt bắt đầu nhuốm đen.
“Một tên hàng nhái nhân tạo mà cũng vọng tưởng muốn thay thế ta à.”
Cảm nhận sức mạnh đang tăng lên từng đợt, Quý Nhất khẽ cong môi cười nhạt.
Quả nhiên, cậu ta vẫn yêu Trường Trung học Thanh Hà có thi cử như thế này hơn. Lần này, cứ ở lại thôi.
Cậu ta là người đứng đầu, mãi mãi là người đứng đầu.
“Kỳ thi kết thúc, thí sinh vui lòng ngừng trả lời. Điểm cao nhất hiện tại: 100 điểm. Thí sinh Quý Minh Hi, xếp hạng nhất.”
Nụ cười trên mặt Quý Nhất đông cứng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Cú tát mặt đến quá nhanh, như cơn lốc xoáy ~
Người khác gặp tà: trừ tà diệt ma.
Quý Minh Hi gặp tà: chỉnh sửa một chút biết đâu lại dùng được trong giảng dạy.
Học sinh dốt Bách Hiểu Sinh: “Thầy tỉnh lại đi! Thầy là vai chính chính phái mà, đừng nghĩ mấy ý tưởng tà ác như vậy được không!” (run rẩy.jpg)
Quý Bách Hiểu: “Chắc chắn ta bị tà ma dụ dỗ rồi…” (bài thi nóng như lửa, suýt bỏng tay) (nghiêng đầu khó hiểu)
Phiên dịch viên Bách Hiểu Sinh: “Nó nói cái nồi này to quá, nó không gánh nổi đâu.” (thầy quả nhiên cũng không phải thứ tốt đẹp gì) (chỉ trỏ) (bị xe Tạ cán nát)
***
Bài thi điểm tuyệt đối trong tay Quý Minh Hi vẫn chưa biến mất, mà Lại Tử Hành—người đã hứa sẽ đến tìm anh—cũng không thấy đâu.
“Không lẽ gặp chuyện gì rồi?”
Anh tiện tay nhét tờ bài thi vào túi áo, chuẩn bị thử một lần nữa đi tìm người.
Tiếng giọng nữ máy móc đáng ghét kia lại vang lên quanh quẩn: “Kỳ thi nhập ma sắp kết thúc, năm phút nữa sẽ công bố bảng xếp hạng, mời các học sinh chuẩn bị sẵn sàng.”
Đã nộp bài xong còn cần chuẩn bị gì nữa?
Phòng học bên cạnh cây hòe lớn bỗng sáng đèn. Quý Nhất đứng cạnh cửa sổ, lạnh lùng nhìn anh.
Ánh mắt ấy khác hẳn vẻ thờ ơ thường ngày, mang theo sát khí khiến người ta rợn tóc gáy.
“Sao lại đến đây?” Cửa sổ phòng học đã vỡ nát, Quý Minh Hi chống một tay lên bệ cửa sổ, leo vào trong, nói: “Chỗ này trông chẳng khác gì nhà sắp sập, chúng ta nên rời khỏi đây trước. Em có thấy… Lại Tử Hành không?”
Quý Minh Hi lao về phía sau phòng học, nơi Lại Tử Hành đang nằm, ngay khoảnh khắc đó, anh nghe thấy một tràng âm thanh răng rắc vang lên, sàn nhà nơi anh vừa đứng đầy mảnh ngói vỡ vụn, trần nhà bị thủng một lỗ lớn.
“Nguy hiểm thật…” Quý Minh Hi thở hắt ra một hơi, cũng may anh nhanh chân, nếu chậm thêm chút nữa, hẳn đã bị đống gạch đó nện trúng đầu.
Sau khi xác nhận Lại Tử Hành chỉ là ngất xỉu và vẫn thở đều, Quý Minh Hi vác cậu bé mũm mĩm lên vai, tay còn lại kéo lấy Quý Nhất chạy về phía cửa. Nhưng chưa kịp đến nơi, xà nhà đã sập xuống, chặn kín lối ra.
Gạch ngói đổ xuống như mưa sao băng, biến cả căn phòng học thành một đấu trường sinh tử cấp độ địa ngục.
Quý Minh Hi lập tức nhét hai đứa trẻ vào một góc phòng, tránh xa vùng nguy hiểm rồi tìm mấy cái bàn ghế dựng thành một pháo đài nhỏ an toàn. Bản thân anh thì chắn ngoài cùng, luôn theo dõi mọi diễn biến trong phòng.
Dù một đứa thì đã ngất xỉu, đứa còn lại không nói lời nào, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu, có thầy ở đây rồi, sẽ không để các em bị thương. Đừng sợ, sắp an toàn rồi.”
Những sợi cảm xúc màu vàng nhạt bay lơ lửng trong không khí, ánh mắt Quý Nhất dường như dịu lại, tốc độ rơi của gạch vụn cũng chậm hơn đôi chút.
“Còn hai phút nữa sẽ công bố bảng xếp hạng. Hiện tại, người đứng đầu vẫn là Quý Minh Hi, mời các thí sinh tiếp tục cố gắng.”
Câu nói ấy vang lên hai lần phía trên căn nhà sắp sập, làm cả xà nhà rung lên ken két.
Nhìn Quý Minh Hi đang dang rộng hai tay đối mặt với mình, lấy thân mình làm lá chắn bảo vệ cho hai đứa trẻ, Quý Nhất cụp mắt xuống, tay vòng ra sau lưng thầy giáo, ngón tay biến thành vuốt sắc, giọng nói nhàn nhạt: “Xin lỗi, nhưng người đứng đầu… là em mới đúng.”
Quý Minh Hi lúc này vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đã đến sát bên. Anh chỉ thấy đứa học trò mà thường ngày luôn kín đáo, bị bắt nạt cũng chẳng nói lời nào, giờ lại dang tay về phía mình như thể đang cầu được ôm, nhìn mà thấy rõ là bị dọa sợ rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận