Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 27:

Chương trước

Chương sau

Quả nhiên, Hoàng đế già nhìn thấu huyền cơ, ánh mắt vẩn đục chợt trở nên minh tỏ vài phần:

 

“Cháu ngoan, ngươi sợ trẫm trách phạt bọn họ sao?”

 

Tiểu Đường liên tục gật đầu.

 

“Haha.”

 

Lão nhân khẽ cười, ánh mắt lắng đọng trên gương mặt ta:

 

“Ngươi còn nhỏ, chớ để kẻ khác lợi dụng, cam tâm tình nguyện làm chiếc bè cho người ta dẫm đạp mà qua sông.”

 

Lời vừa thốt ra, cả hai người kia đều không tiện lên tiếng. Hoàng đế thấy ta cúi đầu không nói, liền lạnh lùng hỏi:

 

“Người nhà họ Ngọc, ngươi không phục sao?”

 

Ta vội vàng quỳ sụp xuống, cả người phủ phục trên mặt đất:

 

“Bệ hạ! Không phải thần nữ bất phục, chỉ là nỗi oan khó giải!”

 

“Nếu phụ thân thần nữ thực lòng có ý tạo phản, cớ sao lại chịu vào Đông cung?”

 

“Người chẳng qua chỉ là một thư sinh, tính tình phóng túng, ngông cuồng vô tri, mới bị kẻ có tâm lợi dụng. Từ đầu đến cuối, đó cũng chỉ là một cuốn thoại bản mà thôi!”

 

Lão hoàng đế nghe xong thì cười ha hả:

 

“Không sai, thoại bản tự nó chẳng có vấn đề gì, nhưng có vấn đề là ở cái tên.”

 

Hoàng đế lại quay sang Diêm La Tích:

 

“Diêm đồng tri, ngươi còn nhớ niên hiệu của năm ấy chứ?”

 

Chẳng đợi đối phương hồi đáp, lão đã tự mình nói:

 

“Chính là ‘Nguyên Minh’.”

 

“Thanh minh, thanh minh, không biết là muốn thanh tẩy cái “Minh” nào đây?”

 

Ta liền dập mạnh đầu xuống đất, nước mắt giàn giụa, giọng nói nghẹn ngào:

 

“Tên đó không phải do phụ thân thần nữ đặt, mà là do thần nữ ngu muội…”

 

Thấy ta dập đầu liên tiếp, chỉ trong chốc lát máu đã nhuộm đỏ khuôn mặt, Diêm La Tích và Tiểu Đường đồng loạt đưa tay đỡ ta dậy. 

 

Hoàng đế già hừ lạnh một tiếng:

 

“Ngươi không biết, lẽ nào phụ thân ngươi cũng không biết?”

 

“Chỉ có thể nói, ngươi cũng là đồng phạm!”

 

Nghe vậy, Tiểu Đường vội quỳ xuống:

 

“Hoàng gia gia, xin người rủ lòng thương xót!”

 

Cung điện rộng lớn, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Hồi lâu sau, giọng nói già nua nhưng uy nghiêm khẽ cất lên:

 

“Nể tình ngươi, tội ch*ết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha… Chỉ lưu đày bọn họ đến Triều Châu, như thế được chăng?”

 

“Nhưng mà…”

 

“Trẫm biết ngươi không nỡ, nhưng phàm kẻ nào dám vọng nghị quân vương, tội tất tru di.”

 

Người ngồi trên cao, thần sắc lạnh lùng mà uy nghi:

 

“Trẫm nhất định phải trừng phạt bọn họ, tuyệt đối không thể dung thứ.”

 

Dường như để trấn an, cuối cùng lão bổ sung thêm một câu:

 

“Yên tâm, lưu đày thì lưu đày, trẫm tuyệt đối sẽ không để bọn họ ch*ết trên đường đi.”

 

Mười hai năm trước, đúng vào thời điểm nóng bức nhất, phụ mẫu ta vì khát khô khó nhịn mà cuối cùng bỏ mạng nơi cửa ngõ Triều Châu.

 

Lần này, Hoàng đế không bắt chúng ta lập tức nhận tội mà đợi đến đầu thu, khi tiết trời đã dịu mát, mới lệnh xuất phát.

 

Thiên uy khó lường, có lẽ đây đã là kết cục tốt nhất.

 

Ngày nhận được thánh chỉ, trong lòng ta tràn đầy hổ thẹn, trằn trọc suốt đêm không sao ngủ được. 

 

Diêm La Tích nhận ra sự khác thường của ta, khẽ đặt tay lên vai, hỏi nhẹ:

 

“Nàng làm sao vậy?”

 

“Chàng không nên dấn thân vào vũng nước đục này. Nếu không phải vì ta, hẳn bây giờ chàng vẫn còn đang làm chức Đồng tri Trấn phủ ty của mình…”

 

“Không phải vậy.”

 

Chàng khẽ lắc đầu:

 

“Ta dù tinh thông cơ quan kỳ xảo, nhưng chưa từng có ý nhắm vào nữ tử và trẻ nhỏ. Có ngày hôm nay, cũng là chuyện tất yếu.”

 

“Huống hồ, Tiểu Đường…”

 

“Hắn đáng lẽ phải trở về vị trí vốn có của mình.”

 

“Nhưng hắn đã mất tích suốt mười hai năm, đột nhiên lại xuất hiện với thân phận Đông cung di cô*, chẳng lẽ bệ hạ không nghi ngờ gì sao?”

 

(Di cô: Con cháu còn sót lại của hoàng tộc sau khi triều đại đổi dời hoặc sau biến cố lớn.)

 

Diêm La Tích trầm mặc chốc lát, cân nhắc rồi đáp:

 

“Hoàng tự không thể nhầm lẫn, vì vậy Thái y viện có rất nhiều biện pháp. Tử mẫu châm, dung huyết bát, đều là một trong số đó.”

 

“Hơn nữa, hôm đó ta còn thả đi một số người cũ của Đông cung, bọn họ đều biết nội tình, vậy nên chuyện này không có gì đáng dị nghị.”

 

“Vậy thì tốt rồi.”

 

Lúc này ta mới an tâm, tựa vào lòng chàng, cơn buồn ngủ dần kéo đến:

 

“Kết cục này đã là rất tốt rồi, chỉ là… ta vẫn chưa yên lòng về nhị muội, đến giờ nàng ấy vẫn lưu lạc bên ngoài, chẳng rõ sống ch*ết ra sao…”

 

“Muội ấy đi đâu rồi?”

 

“Ta cũng không biết, chỉ nghe nói là sẽ đi về phương Bắc.”

 

“Nếu nàng muốn gặp lại nàng ấy, thì khuyên bệ hạ đày chúng ta đến Mạc Bắc cũng không phải không được.”

 

Lúc này cơn buồn ngủ đã ập đến, ta chỉ nghe lờ mờ chút ý cười trong lời chàng.

 

37

 

Thực tế, chúng ta còn chưa đợi được đến lúc trời thu cao xanh dịu mát, đã chờ tới một đạo thánh chỉ báo tang.

 

Cựu đế băng hà, tân đế đăng cơ.

 

Có lẽ là gần vua như gần cọp, đến giây phút cuối cùng, lão Hoàng đế không truyền ngôi cho mấy vị hoàng tử già nua, mà lại lập hoàng tôn – Đông cung di cô mới mười hai tuổi, Chu Dung Đường, làm tân quân.

 

Ngày kế vị, tân Hoàng đế đại xá thiên hạ, ngay sau đó lập tức triệu gấp Diêm La Tích nhập cung.

 

Không biết chàng xoay sở thế nào, vậy mà thật sự giành được một đạo điều lệnh từ Đồng tri Trấn phủ ty, trực tiếp thăng chức thành Bố chính sứ biên cương.

 

Từ một tù nhân thân đeo gông xiềng, chỉ trong chớp mắt liền hóa thành một đại thần trấn thủ một phương.

 

Chuyện này, trong lịch sử Đại Tấn, có thể nói là chưa từng có tiền lệ.

 

Trước kết cục ấy, Diêm La Tích chỉ cười nhạt như gió thoảng mây bay:

 

“Tìm được muội muội nàng rồi, thì bảo nàng ấy gọi ta một tiếng tỷ phu.”

 

Ta chẳng có gì để báo đáp, đành… ban ngày quang minh chính đại nằm xuống một lần.

 

Còn về nhị muội bặt vô âm tín kia…

 

Có lẽ sẽ tìm được.

 

Có lẽ, vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy.

 

Nhưng dù thế nào, ta cũng có cả một đời để đi tìm nàng.

 

Muội muội có nạn, tỷ gánh vác thay.

 

Đây có lẽ chính là đạo lý… trưởng tỷ như mẫu.

 

  • Hết –

 

Hết

Chương 27:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page