Chiêu Nô

Chương 27:

Chương trước

Chương sau

Quả nhiên, khi rời đi, Lưu Mãnh không màng lễ nghĩa, trực tiếp ra lệnh cho người chặn ta lại: “Đã đến để đàm phán, không bằng để lại tỳ nữ này để tỏ lòng thành.”

 

“Một tỳ nữ mà thôi, nếu Hiền Vương thích, tặng ngài cũng không sao.”

 

Cứ như vậy, ta bị thuộc hạ của Lưu Mãnh trói lên lưng ngựa, mang về doanh trại Hung Nô, cả đường đi xóc nảy khổ sở.

 

Nhân lúc không ai để ý, ta lặng lẽ lấy ra túi hương chứa các viên trầm hương nhỏ giấu trong tay áo rộng, cứ cách một đoạn lại rải xuống. 

 

Những viên trầm này nhỏ như hạt ngọc, rơi vào cỏ rất khó nhận ra, nhưng c.h.ó săn lại dễ dàng ngửi thấy.

 

Lưu Mãnh gi.a.m ta cùng với những nữ nhân bị bắt giữ khác, phần lớn là người Tấn và Tiên Ti. 

 

Số người bị giam ở đây lên tới vài trăm, có người mới bị bắt, có người may mắn sống sót qua những lần tra t.ấ.n.

 

Theo lời kể của họ, người Hung Nô thô bạo và t.à.n nh.ẫ.n, đêm đến thì mặc sức hoan lạc, ngày lại uống rượu ăn thịt, không chút kiêng dè.

 

Những binh sĩ Đại Tấn bị bắt, nếu quy phục thì bị ép cùng chúng gây tội ác, còn không quy phục thì từng ngày từng ngày bị g/i/ế/t hại.

 

Đêm đó, ta bị đưa vào một doanh trại lớn, chẳng bao lâu sau, Lưu Mãnh với hơi men say ngà ngà bước vào. 

 

Vừa trông thấy ta, gã ta đã thô bạo ném ta lên giường.

 

Ta không hề chống cự, chỉ nhẹ giọng thì thầm bên tai một câu: “Thiếp tự biết mình nhan sắc hơn người, nhưng Hiền Vương bắt thiếp từ tay sứ giả Đại Tấn về, chỉ lo riêng mình hưởng lạc, không dâng lên Thiền Vu(*), không sợ khiến Thiền Vu nghi ngờ sao?”

 

(*) Tên hiệu của vua Hung Nô, hoặc “người trị vì tối cao, tương đương với Thiên tử của người Hán” trong tiếng Hung Nô – theo wiki. 

 

Lưu Mãnh lập tức khựng lại, ánh mắt tràn đầy dục vọng và hơi men say mờ trong khoảnh khắc liền trở nên tỉnh táo.

 

Gương mặt gần trong gang tấc, ta đưa tay khẽ chạm vào má gã ta, ánh mắt như chứa chan ánh xuân, mềm mại mà quyến rũ.

 

“Thiếp chỉ vì nghĩ cho Hiền Vương mà nói thêm một câu. Dẫu sao, giữa thiếp và Hiền Vương, còn nhiều ngày dài phía trước.”

 

Nghe đến bốn chữ “nhiều ngày dài”, gã ta liền nắm ch.ặ.t lấy bàn tay đang làm loạn của ta, ánh mắt lóe lên chút suy tư.

 

“Ngươi nói rất có lý.”

 

Vì vậy, gã ta lập tức sai người đưa ta tới doanh trại của Lưu Nguyên.

 

Lưu Nguyên và Lưu Mãnh tuy là huynh đệ, ngoài dáng vóc cao lớn giống nhau, dung mạo lại khác biệt một trời một vực. 

 

Có lẽ vì mẫu thân là người Hán, Lưu Nguyên mang ngũ quan sâu sắc, làn da trắng trẻo, nếu không vì đôi mắt âm trầm lạnh lẽo, thì có thể xem như một nam nhân anh tuấn.

 

Ta đứng phía sau Lưu Mãnh, lặng lẽ nghe gã ta nói lời nịnh nọt với Lưu Nguyên. 

 

Mãi lâu sau, Lưu Nguyên mới nhàn nhạt đáp lại một câu, không mặn không nhạt.

 

Đợi Lưu Mãnh rời khỏi trướng, Lưu Nguyên bỗng vơ lấy nỏ trên bàn, nhắm thẳng vào giữa trán ta. 

 

Giọng nói của hắn ta trầm thấp, lạnh lẽo như loài chim ưng trong đêm, đôi mắt khép hờ tràn đầy sát khí.

 

“Ngươi thật to gan, dám tự tiến cử mình lên giường!”

 

Hắn ta sớm đã biết Lưu Mãnh trong lúc đàm phán mang về một tỳ nữ, nhưng với tính tình và đầu óc của Lưu Mãnh, chắc chắn không nghĩ đến việc dâng người lên cho Thiền Vu như hắn ta. 

 

Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng, ta có vấn đề, khiến hắn ta nghi ngờ.

 

Đối diện với nỏ tiễn, ta không chút hoảng sợ, mà bình thản bước thêm một bước về phía trước.

 

“Ta phụng mệnh đến đây để cứu Thái tử, nhưng ta muốn cùng hợp tác với ngài.”

 

“Quả nhiên là có dụng ý khác.”

 

Ánh mắt hắn ta âm trầm lạnh lẽo, ngón tay cái đặt trên cơ quan của nỏ, chỉ cần khẽ động là mũi tên sẽ b.ắ.n ra.

 

“Dựa vào ngươi? Hợp tác với ta về cái gì?”

 

“Không phải dựa vào ta, mà là lang chủ nhà ta nguyện cùng Thiền Vu mưu đồ thiên hạ.”

 

Hết Chương 27:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page