Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 27:

Chương trước

Chương sau

“Muộn rồi, mọi người về sớm đi.”

 

“À, chị dâu, để tôi đưa Vũ Nhạc về trước nhé.”

 

Chu Tư Tề cười nói với tôi.

 

Vũ Nhạc không từ chối, còn vẫy tay chào tôi:

 

“Vi Vi, bọn tôi đi trước nhé, tạm biệt!”

 

Xem ra hai người này thật sự có ý với nhau rồi.

 

Tôi nhìn Lục Chiêu Nam.

 

Dường như hiểu tôi đang thắc mắc điều gì, anh nhẹ nhàng gật đầu đầy chắc chắn.

 

Đúng vậy, chính là như tôi nghĩ.

 

Lục Chiêu Nam đưa tôi về nhà.

 

Trên đường đi, chúng tôi ngang qua một quán mì bò mà tôi hay đến, không ngờ quán vẫn đang mở cửa.

 

Có lẽ do bữa tối ăn không đủ no, tôi lại thấy hơi đói.

 

“Lục Chiêu Nam, tôi mời anh ăn mì bò nhé.”

 

Anh vui vẻ gật đầu:

 

“Được thôi.”

 

Quán mì bò này tuy nhỏ nhưng được trang trí rất sạch sẽ.

 

Vừa bước vào, tôi đã gặp một người quen.

 

Tống Thi cùng một chàng trai cao ráo đang đứng ở quầy thanh toán, dường như vừa trả tiền xong.

 

Có lẽ nhận ra có người bước vào, cả hai quay lại nhìn về phía chúng tôi.

 

Chàng trai đó có nước da trắng trẻo, khuôn mặt sáng sủa, trông khá ưa nhìn.

 

Tống Thi nhìn tôi, ánh mắt thoáng sững lại.

 

Trong tình huống này, tôi nghĩ tốt nhất là không nên chào hỏi, dù gì tôi với cô ta cũng chẳng thân thiết.

 

Tôi bước tới quầy.

 

“Muốn ăn gì?”

 

Lục Chiêu Nam hỏi, giọng anh trong trẻo, nhẹ nhàng, mang theo âm trầm quen thuộc như bong bóng nổi trên mặt nước.

 

Tống Thi không kìm được mà liếc nhìn anh, ánh mắt lướt qua người anh một lượt.

 

Nhớ đến chuyện vừa rồi bên ngoài, rõ ràng tôi đã nói là mình mời, nên tôi theo phản xạ lấy điện thoại ra.

 

“Không phải đã nói tôi mời anh sao, muốn ăn gì thì cứ nói đi.”

 

Thấy tôi kiên quyết, Lục Chiêu Nam khẽ cười.

 

“Được thôi, mì bò là được rồi.”

 

Tôi quét mã và gọi hai tô mì bò với chủ quán.

 

Chàng trai kia thanh toán xong liền quay sang nói với Tống Thi:

 

“Chúng ta đi thôi.”

 

Tống Thi có vẻ không nỡ rời ánh mắt khỏi Lục Chiêu Nam, sau đó mới nhìn tôi một cái rồi cùng chàng trai kia rời đi.

 

Chúng tôi rất ăn ý, không ai chọn cách chào hỏi.

 

Dù sao, tôi và cô ta vốn chẳng phải bạn bè.

 

Lục Chiêu Nam hình như nhận ra điều gì đó.

 

“Chính là cô gái lần trước à?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Ừ.”

 

Hai người ngồi vào bàn.

 

Nhớ đến Tống Thi và chàng trai lúc nãy, cùng ánh mắt đầy táo bạo và trần trụi khi cô ta nhìn Lục Chiêu Nam, tôi không khỏi cảm thán.

 

Đúng là có người chỉ thích trai đẹp mà thôi.

 

Tôi bỗng tò mò:

 

“Lục Chiêu Nam, nếu một cô gái rất xinh đẹp theo đuổi anh quyết liệt, bất chấp tất cả để chiếm được anh, liệu anh có đầu hàng không?”

 

Anh suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.

 

“Không biết người khác thế nào, nhưng tôi chấp nhận một cô gái dựa vào cảm giác.”

 

Câu này nghe thật công thức, chẳng đáng tin chút nào.

 

“Nếu đối phương rất xấu thì sao? Anh cũng dựa vào cảm giác à?”

 

Khoé môi Lục Chiêu Nam khẽ cong lên, ánh mắt anh mang chút hứng thú.

 

“Quan trọng là em đâu có xấu.”

 

Ơ…

 

Anh vừa nói gì? Ai không xấu?

 

Nửa giây sau.

 

Tôi vội nhìn về phía anh, vẫn có chút không chắc chắn, nên muốn xác nhận lại:

 

“Lục Chiêu Nam… anh đang định theo đuổi tôi đúng không?”

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ:

 

“Không thì sao họ lại gọi em là chị dâu chứ?”

 

A a a…!

 

Thật sự quá ngọt ngào!

 

Tôi chỉ cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng lên, tim đập nhanh đến mức như muốn bay ra ngoài.

 

“Anh đang tỏ tình với tôi đấy à?”

 

Lục Chiêu Nam nghiêng người về phía bàn, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, đẹp đến mức không hợp lý.

 

Anh cười ngày càng rõ, ánh mắt lấp lánh không thể diễn tả bằng lời.

 

“Đúng vậy, bạn Từ Tri Vi.”

 

Đối mặt với vẻ đẹp trai đến mức “đánh thẳng vào mắt” như thế này, cùng những lời nói dịu dàng ngọt ngào kia, tôi hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

 

Nhưng… nếu bây giờ đồng ý ngay, liệu có quá vội vàng và thiếu kiềm chế không?

 

Mặc kệ, tôi thực sự không thể cưỡng lại khuôn mặt này của Lục Chiêu Nam.

 

“Em đồng ý.”

 

Lục Chiêu Nam hơi bất ngờ, ánh mắt lộ vẻ thích thú, nhìn tôi như muốn bật cười.

 

“Em không suy nghĩ thêm chút nào à? Như vậy chẳng phải quá hời cho anh rồi sao?”

 

Ai hời cho ai thì còn chưa chắc đâu, tôi thầm nghĩ trong lòng.

 

“Không sao, ai bảo em nợ anh chứ. Ăn mấy bữa đại tiệc của anh, không biết lấy gì báo đáp, đành lấy thân báo đáp thôi.”

 

Đúng lúc đó, bà chủ quán bê khay đồ ăn lên.

 

“Hai bữa ăn mà kiếm được bạn gái, bà chủ, tôi có thể mời cả quán ăn mì bò hôm nay không?”

 

Lục Chiêu Nam cười rạng rỡ hỏi.

 

Bà chủ trông như chưa từng gặp tình huống này, ngây người nhìn anh.

 

Hồi lâu, bà mới nói:

 

“Nhưng… mọi người đều trả tiền rồi.”

 

Cả hai rơi vào một tình huống vô cùng ngượng ngùng.

 

Lục Chiêu Nam đưa tay gãi mũi, rồi nói khẽ:

 

“Ồ, vậy à.”

 

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

 

Có khi bà chủ còn nghĩ anh cố tình khoe khoang, tới quán nhỏ này để làm màu.

 

Hết Chương 27:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page