Danh sách chương

Huyễn Bì Bì vừa vẽ cá nhỏ lên sách vừa đáp lời: “Phải đó, trưởng bối nhà tớ bị Thần Núi phát hiện rồi, giờ đang ở dưới chân núi. Nhưng mà cũng còn đỡ, tụi mình còn được học với thầy cô mỗi ngày, không như ‘một vài ai đó’, chắc thầy cô còn chẳng nhớ nổi chúng đâu. Đến lúc ấy á, khéo lại bị biến thành truyền thuyết đô thị trong trường cũng nên.”

“Phì—, truyền thuyết đô thị thì còn nể mặt tụi nó đấy. Cậu nhìn Bút Tiên với Tiểu Trinh mà xem, ai mà chưa từng đi học? Ngay cả Quý Hảo còn xuống núi học rồi cơ mà. Sau này, yêu quái không từng đi học ấy, đến chó cũng chẳng thèm để ý.”

Đám tiểu thần thú cứ thế ríu rít trò chuyện trong lớp học, lời nói mang đầy vẻ khinh thường mấy yêu quái chưa từng đi học. 

Thật ra chúng chẳng phải rảnh rỗi bày chuyện chia bè kết phái, mà đơn giản là vì… bị thầy cô “gài hàng” học hành khổ sở quá, nên giờ chẳng cam lòng nhìn đám yêu khác được thảnh thơi lêu lổng.

Trên trần nhà, đột nhiên xuất hiện cả trăm con mắt đồng loạt mở ra rồi lại đóng lại, chưa kịp để ai phát hiện thì đã biến mất trong lớp học.

Đó là quái dị sống trong lớp học – một sinh vật lạ gọi là “Bách Mục”. Nếu người đến đông quá, đúng là sẽ ảnh hưởng đến không gian sinh tồn của nó. 

Dù cũng có thể nộp đơn xin thêm một phòng học khác, nhưng vấn đề là — nó không muốn đi học, cũng không muốn làm bài tập!

“Chuyện này nghiêm trọng rồi đấy. Trường không thể tiếp tục nhận thêm người nữa. Nếu không, địa vị của tụi mình sớm muộn cũng sẽ tụt dốc không phanh.” Giọng nói của Bách Mục, kẻ sở hữu vô số con mắt, vô cùng nghiêm túc.

Nhuyễn Miên là yêu quái có khả năng gây buồn ngủ, lẩm bẩm: “Tụi mình có địa vị gì đâu… Hôm trước tớ lén xem người ta chơi game, trong đó con Slime trông giống hệt tớ, mà còn bị gọi là quái vật cấp thấp nhất, đánh mãi cũng chẳng lên được bao nhiêu kinh nghiệm nữa…”

Bách Mục nghẹn lời. Mấy câu vừa nghe như vẫn đang vang bên tai: “chưa từng đi học”, “cấp thấp”… Không cần đợi tới khi học sinh mới kéo đến đông đúc, ngay bây giờ, hình như nó cũng đã bắt đầu bị người ta ghét rồi.

Từ trong chiếc TV treo trên cao, Tiểu Trinh chui ra nửa thân, ngáp dài hỏi: “Mấy người có quay phim nữa không? Không thì trả điện thoại lại cho Tiểu Khang đi, người ta còn phải quay đề tài mới nữa kìa.”

Bách Mục: …

Thấy chưa, bị ghét thật rồi.

Cánh cửa tầng hầm bị người ta thô bạo đẩy bật ra, một thanh niên không đầu bước từ bên ngoài vào. Bách Mục từ trần nhà rơi “bộp” xuống đất, nói với Tiểu Trinh: “Đủ người rồi, bắt đầu thôi.”

Giữa đêm khuya tĩnh mịch này, vô số màn hình đồng loạt lóe sáng trong chốc lát. Sau khi ánh sáng biến mất, những gì con người và yêu quái nhìn thấy đã hoàn toàn khác nhau.

Trong khi Quý Minh Hi và mọi người còn đang ở khách sạn chờ lũ thần thú quay về, thì chiếc TV vốn không ai đụng đến đột nhiên lóe sáng như vừa được kết nối điện. 

Ánh sáng ấy chỉ tồn tại trong tích tắc, nhưng với những ai có thể nhìn thấy yêu ma như bọn họ, màn hình thực sự đã được bật lên.

Màn hình tối tăm, loáng thoáng có thể thấy là một tầng hầm bừa bộn. Cách quay vô cùng nghiệp dư, ống kính lắc lư liên tục, trông chẳng khác gì mấy phim kinh dị giả tài liệu đang hot trên mạng.

Duyên Hữu Linh nhíu mày: “Đúng lúc này mà xuất hiện video kỳ lạ thế này, chẳng lẽ là Chấp pháp giả bên Yêu Lao Sơn muốn khiêu khích chúng ta?”

Tiếng nói trong video vang lên:

“Chắc hẳn gần đây nhiều người đã xem video tuyên truyền của trường Trung học Dao Khởi rồi nhỉ? 

Quay đỉnh thật, xem xong ai cũng hừng hực khí thế, muốn đăng ký nhập học ngay. Nhưng — với tư cách là quái dị dị văn của Trung học Dao Khởi, tôi chỉ muốn nói: CHẠY MAU! ĐỪNG CÓ TỚI! TOÀN LÀ LỪA ĐẢO!

Yêu Hi Dương không lừa yêu Hi Dương. Tiếp theo tôi sẽ phỏng vấn đủ loại yêu quái để các bạn hiểu rõ ngôi trường lừa yêu hại ma này là như thế nào!”

Quý Minh Hi: …

Tuy không phải video đến từ Yêu Lao Sơn, nhưng đúng là khiêu khích thật rồi.

Lúc này đã gần đến mùng Một âm lịch. Trên bầu trời, ánh trăng mờ mịt, mây dày đặc phủ khắp, đến cả sao cũng chỉ lác đác vài ngôi, ánh trăng hoàn toàn không thể xuyên qua nổi.

Đêm nay không thích hợp để ra ngoài, nhưng lại rất thích hợp cho mấy chuyện lén lút mờ ám.

Trong khu rừng xa rời thành thị, có thứ gì đó đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhưng nếu nhìn kỹ thì… lại chẳng thấy gì cả, chỉ thấy bóng cây lắc lư qua lại.

Gió núi thổi từng trận, những cây non tuổi đời ngắn trong rừng bị quật gãy hàng loạt. Một khối sương mù mờ mịt lướt đi như bay giữa bóng tối, tốc độ còn nhanh hơn cả gió. Nếu ai đó có thể nhìn thấy rõ thân ảnh ấy, sẽ thấy trên khối sương ấy còn có một đạo sĩ râu bạc đang ngồi, tay cầm la bàn, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm niệm chú.

 

Hết

Chương 269:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page