Nhưng đa phần ai cũng có tên tuổi đàng hoàng, ít nhất cũng phải có cái biệt danh nhìn phát nhận ra ngay.
Tô Huyền hỏi: “Sao anh lại để tên là dấu hỏi chấm thế?”
Mấy tháng rồi không liên lạc, lại thêm hôm nay uống hơi nhiều, cô bỗng quên mất mình từng có một ân nhân cứu mạng.
“Này, các cưng ơi!”
Chưa kịp nói hết câu, Jenny đã bất ngờ bật dậy, không rõ là tỉnh rượu hay say hơn nữa.
Jenny hào hứng: “Tôi đi thuê mấy người máy sinh học đây, mỗi người một em nhé!”
Alan bịt miệng, trông như sắp nôn tiếp: “Tôi muốn gái tóc vàng, dáng gầy thôi.”
Coco nghiêng đầu, lười biếng nói: “Tôi sao cũng được, miễn là mắt xanh, tóc màu sáng, ngực to hoặc cơ ngực cũng được.”
“Được rồi, mấy sở thích của các cậu xưa nay có đổi bao giờ đâu, khỏi nhắc lại, tôi nhớ hết rồi.”
Jenny quay sang hỏi: “Tiểu Tô thích kiểu nào, tôi bao cho cậu một em.”
Tô Huyền vẫn còn đang vắt óc nghĩ xem cái dấu hỏi kia rốt cuộc là ai.
Cô vừa lục lại quang não, vừa phát hiện ra dấu hỏi này là người đầu tiên được thêm vào danh bạ, hình như là hôm cô mới đặt chân lên hành tinh này.
Jenny lại gọi: “Tiểu Tô? Cậu tỉnh chưa? Có muốn người máy sinh học không? Không thích thì thôi nhé.”
Tô Huyền vốn đang lơ mơ, giờ mới bừng tỉnh nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
“Tôi muốn!” Cô bật dậy như lò xo, trong đầu đủ thứ manh mối và hình ảnh rối tung lên thành một mớ.
Không kịp suy nghĩ, cô đã buột miệng: “Tôi muốn nam, cao to, nhiều cơ bắp, với cả kiểu tóc đen mắt xanh lá hợp gu tôi ấy!”
Người trong tai nghe: “…”
Người trong tai nghe: “?”
_____
Tô Huyền mơ màng tỉnh lại.
Mặt cô đang dán lên thứ gì đó vừa lạnh vừa trơn, lại còn rất rắn chắc.
Cô ngước mắt lên, đập vào mắt là hai múi cơ ngực dày cộp, rồi đến chiếc cổ dài và khuôn mặt góc cạnh rõ nét. Trên đầu là mái tóc dài màu xanh rêu phát sáng như tảo biển.
Tô Huyền lập tức tỉnh táo hẳn.
“Má!” Cô bật dậy, nhìn sang bên cạnh là một người máy sinh học trông chẳng khác gì xác chết: “Cái quái gì đang xảy ra vậy?”
Những người khác trong phòng cũng lần lượt tỉnh dậy.
“Gì cơ? Cậu chơi hỏng cả người máy sinh học rồi à?” Jenny vò mái tóc vàng rối bù, mắt nhắm mắt mở hỏi một câu, rồi dụi dụi mắt: “À, chỉ là hết pin nên nó tắt thôi mà.”
Ờ ha.
Người máy sinh học đâu phải người thật.
Sờ vào thấy như xác chết cũng không có nghĩa là nó chết, chỉ cần sạc lại là nó lại nhảy nhót như thường.
Đa phần người máy sinh học, nhất là mấy loại giải trí này, bản chất cũng chẳng khác gì robot hút bụi, đều là máy móc cài sẵn chương trình thôi.
Ngoại trừ một số ít loại có trí tuệ cao cấp, còn lại thì chẳng biết sống chết là gì.
Tô Huyền day day thái dương: “Sao lại là tóc xanh?”
“Ờm, tớ chỉ nhớ cậu bảo đen gì xanh gì đó.” Jenny đứng dậy: “Dù sao thì cũng gần giống nhau mà.”
Tô Huyền cứ thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu.
Cô hỏi: “Tối qua tớ làm gì vậy? Cái người máy sinh học này đã được khử trùng chưa?”
“Tớ nghĩ chỉ cần quan tâm nửa trên của nó có được khử trùng không là đủ rồi.”
Coco từ ban công đi vào: “Tớ nhớ mang máng là cậu cứ sờ mó nó, còn cắn nó, rồi nằm bò lên người nó ngủ luôn, rõ ràng là cậu chẳng động đến mấy chỗ khác của nó đâu.”
Tô Huyền: “…”
Trong đầu cô hình như cũng có vài hình ảnh mơ hồ như vậy.
Cô liếc nhìn quang não, phát hiện tối qua còn có một cuộc gọi thoại, nhưng nói chuyện được một lúc thì tắt máy.
Đối phương được lưu tên là [?].
Tối qua uống say nên không nhớ ra, giờ thì cô đã biết rõ đó là ai.
Tô Huyền suy nghĩ hồi lâu, bèn gọi lại một cuộc thoại.
Mười giây sau, bên kia bắt máy. Đối phương không nói gì ngay, trong tai nghe chỉ nghe thấy tiếng ồn ào, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ, tiếng súng loạn xạ.
Tô Huyền hỏi: “Bên anh có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Chưa đợi đối phương trả lời, cô đã vội vàng xin lỗi: “Tối qua thật ngại quá.”
Cô lờ mờ nhớ mình có nói linh tinh mấy câu, nhưng cụ thể là gì thì chịu, chắc toàn mấy lời vô duyên.
Trong tai nghe vang lên giọng nam trầm thấp: “Sao phải xin lỗi?”
Tô Huyền nhìn quanh căn phòng bừa bộn. Những người khác đang thay đồ, chải tóc, trang điểm, đeo trang sức, còn mấy người máy sinh học thì nằm la liệt trên giường, nhìn qua cứ rợn rợn.
Cô đáp: “Vì mấy lời tôi đã nói ấy mà?”
“Ồ.”
Anh ta đáp một tiếng, nghe chẳng rõ là ý gì: “Lời nào?”
Tô Huyền: “?”
Biết ngay là kiểu gì anh ta cũng không tha cho mình mà.
Cô nói: “Chúng ta mấy tháng rồi không liên lạc, tự dưng anh gọi cho tôi chắc là có chuyện gấp đúng không, có gì thì nói thẳng đi.”
“Chúng ta mấy tháng không nói chuyện.” Anh ta thản nhiên nói: “Chẳng phải vì cô sợ tôi giết cô để lấy tiền thưởng à? Dù tôi có hẹn gặp, cô cũng chẳng dám tới.”
Má, anh ta nói thẳng luôn kìa! Tô Huyền nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Cô lúng túng: “Không phải đâu, tôi biết anh lợi hại, chắc chắn không thèm để ý mấy đồng tiền thưởng đó, người như anh thì phải chọn đối thủ ngang tầm để đấu chứ.”
“Thật vậy sao?”
Anh ta chẳng tỏ thái độ gì: “Rõ ràng là cô không hiểu tôi.”
Tôi cũng đâu muốn hiểu anh làm gì, ngoài năng lực của anh ra.
Mà kể cả muốn biết năng lực của anh thì cũng chỉ để sao chép thôi.
Tô Huyền thầm lẩm bẩm trong bụng.
“Thế tôi nói sai à?”
“Tôi chưa từng quan tâm đối thủ mạnh yếu ra sao, với tôi thì ai cũng như nhau.” Anh ta nhàn nhạt nói: “Chỉ cần tiền nhiều là được.”
Tô Huyền: “?”
Cô nghĩ đến trong phòng còn có người khác nên không tiện nói ra con số năm trăm ngàn: “Vậy bao nhiêu thì mới gọi là nhiều với anh?”
“Dù sao cũng không phải năm trăm ngàn.”
Tô Huyền: “…”
Rồi, cô cảm nhận rất rõ là đối phương đang cà khịa mình.
Tô Huyền quyết định không dây dưa chủ đề này nữa, vì nói kiểu gì cũng thấy mình bị lép vế: “Tối qua anh gọi tôi có chuyện gì?”
“Ra gặp tôi.” Nói xong anh ta cúp máy luôn, sau đó gửi địa chỉ và thời gian.
Chỉ còn một tiếng nữa. Tô Huyền vội vàng đi tắm, sấy tóc, lúc ra ngoài thì thấy màn hình lớn trong phòng khách đang phát tin tức.
“Tòa nhà chi nhánh Siêu Khống Khoa học.”
“Nhiều dị năng giả cấp ba trở lên đã xảy ra giao chiến dữ dội, video ghi lại cảnh họ đánh nhau trên không, hiện đã có hai cây cầu hành lang bị đánh sập.”
Trên màn hình là cảnh tượng tan hoang cùng vài bóng người mờ mờ.
Tô Huyền không có thời gian quan tâm, cô trao đổi liên lạc với mọi người rồi ra ngoài đi gặp người ta.
Địa điểm hẹn là một quán cà phê ở phía tây khu trung tâm.
Khu vực xung quanh yên tĩnh, đường phố mùa đông vắng vẻ, cây ngoài đường trơ trụi cành lá, chỉ có những bụi đông thanh trong dải cây xanh là vẫn tươi tốt.
Tô Huyền đỗ chiếc xe vừa mới sơn lại bên ngoài, tháo mặt nạ lọc khí, chỉ đeo kính chống gió rồi bước vào.
Trong quán cà phê khách rất ít, lác đác vài nhóm ngồi ở góc nói chuyện, còn có một đôi bạn trẻ đang hôn nhau.
Ở chiếc bàn dài sát tường kính, có một người ngồi vắt vẻo trên ghế cao, chân dài đến mức gần chạm đất.
Tô Huyền nhảy lên ghế, đung đưa đôi chân lơ lửng: “Lâu rồi không gặp, tiền bối.”
You cannot copy content of this page
Bình luận