Chiều hôm sau, Ôn Mạn xuất viện.
Cô nắm chặt điện thoại, đắn đo không biết có nên gọi cho Hoắc Thiệu Đình, hay gửi một tin nhắn cảm ơn anh không.
Lưỡng lự hồi lâu, cô vẫn quyết định từ bỏ ý định đó.
Ôn Mạn làm thủ tục xuất viện, xách theo túi hành lý gọn nhẹ, định về nhà một chuyến rồi chiều đến trung tâm âm nhạc xin đi làm lại.
Lúc đi ra khỏi khu nội trú, cô tình cờ gặp người quen ở ngay cổng.
Mẹ và em gái của Cố Trường Khanh, Cố Tinh Tinh.
Hai người xách mấy túi hoa quả nhập khẩu lớn, vừa đi vừa nói chuyện, chắc là đến thăm Hoắc Minh Châu. Khi chạm mặt Ôn Mạn, ai nấy đều có chút không tự nhiên.
Ôn Mạn khẽ gật đầu rồi định rời đi.
Bà Cố gọi cô lại, tỏ vẻ ôn tồn hòa nhã: “Ôn Mạn, bác có vài lời muốn nói với cháu.”
Cố Tinh Tinh kéo tay áo mẹ mình, giọng điệu ngang ngược: “Mẹ, anh trai chia tay với cô ta rồi! Mẹ còn gì để nói với cô ta nữa chứ?”
Bà Cố khôn khéo vô cùng, chuyện con trai mình làm bà biết rõ mồn một. Việc bà cần làm bây giờ là khiến Ôn Mạn đừng xuất hiện trước mặt Trường Khanh nữa, để khỏi phá hỏng hạnh phúc của con trai bà.
Bà Cố bảo con gái đi trước.
Cố Tinh Tinh dậm chân, hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.
Đợi Cố Tinh Tinh đi khỏi, bà Cố lại tươi cười nói với Ôn Mạn: “Ôn Mạn, nói phải thì tình nghĩa giữa chúng ta, bác nên mời cháu một ly cà phê, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Nhưng hôm nay bố mẹ Minh Châu qua bàn chuyện cưới hỏi của hai đứa, bác thật sự không có thời gian.”
Lòng Ôn Mạn lạnh đi.
Ngày trước khi nhà họ Cố gặp khó khăn, Ôn Mạn đã dốc hết tiền tiết kiệm ra giúp đỡ. Khi đó, mẹ Cố Trường Khanh luôn miệng bảo cô là con dâu duy nhất của nhà họ Cố, còn nói nếu ngày nào đó Trường Khanh phụ bạc cô, bà nhất định sẽ không tha cho nó.
Vậy mà mới bao lâu? Đã thay đổi rồi!
Ôn Mạn cười nhạt, nhưng thật ra, cô cảm thấy nụ cười lúc này cũng thật thừa thãi.
Thấy cô lạnh nhạt, bà Cố cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không yên tâm mà nói thêm vài câu: “Thật ra điều kiện của cháu cũng rất tốt! Cháu và Trường Khanh chia tay, bác cũng thấy tiếc lắm. Giờ Trường Khanh nhà bác đã có hạnh phúc của nó rồi, Ôn Mạn à, cháu cũng phải tính toán cho hạnh phúc của mình đi chứ! Tuyệt đối đừng treo cổ trên một cái cây, lãng phí cả tuổi xuân của mình.”
Ôn Mạn cảm thấy ghê tởm.
Cô vốn không muốn đôi co, nhưng khi nhìn thấy bóng người vừa xuất hiện ở góc rẽ, cô bèn nhẹ nhàng mà quả quyết nói: “Bác yên tâm, cháu quyết không treo cổ trên một cái cây đâu ạ!”
Bà Cố cười phá lên: “Cháu nghĩ được như vậy thì bác yên tâm rồi!”
Bà ta quay người định đi tìm Hoắc Minh Châu, nhưng vừa quay lại đã thấy vẻ mặt âm trầm của con trai mình.
Cố Trường Khanh đút một tay vào túi quần, nhìn Ôn Mạn chằm chằm rồi lạnh lùng nói: “Mẹ, lên đi!”
Bà Cố cười gượng rồi rời đi, nhưng Cố Trường Khanh thì vẫn đứng đó.
Toàn thân Ôn Mạn lạnh toát.
Thứ cô đánh mất không chỉ là tình yêu, mà còn là sự tủi nhục khi tấm chân tình mình từng trao đi bị chà đạp…
Cố Trường Khanh cười khẩy một tiếng: “Khó chịu lắm sao? Thật ra có ai bắt cô làm những chuyện đó đâu! Ôn Mạn… Thứ tình yêu mà cô tự cho là đúng ấy, chẳng qua chỉ là sự cảm động của riêng cô trước những gì mình bỏ ra mà thôi! Nhưng cô cũng không ngốc, cũng biết trèo cành cao rồi đấy!”
Ôn Mạn cười lạnh đáp trả: “Vậy cũng phải cảm ơn Cố Tổng đã chỉ điểm.”
Đôi mắt phượng dài đẹp đẽ của Cố Trường Khanh nhuốm một tầng sâu thẳm, anh không giận mà còn cười: “Với Hoắc Thiệu Đình đã đến mức đó rồi, sao anh ta không giúp cô? Ôn Mạn, người đàn ông như Hoắc Thiệu Đình, cô không nắm giữ nổi đâu. Sẽ có ngày cô phải hối hận!”
Ôn Mạn cụp mắt xuống, cười nhạt: “Tôi thì có gì để hối hận chứ? Cố Trường Khanh, anh nghĩ tôi còn gì để mất nữa sao?”
Ôn Mạn không giải thích, quay đầu rời đi không một lần ngoảnh lại!
Cố Trường Khanh đứng đó, một lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng: “Ôn Mạn, đừng ép tôi!”
Lúc này, điện thoại của Hoắc Minh Châu gọi tới, giọng nũng nịu: “Cố Trường Khanh anh đang ở đâu? Bố mẹ em qua cả rồi, mọi người đều đang đợi anh đấy…”
Cố Trường Khanh dịu dàng dỗ dành: “Anh qua ngay đây.”
You cannot copy content of this page
Bình luận