Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Hắn có tai mắt khắp Lạc Dương, từ nhà các quan lại lớn nhỏ cho đến những chuyện hủ bại trong gia tộc triều đình, đều nắm rõ.
Từ khi nghe Tô Nguyên Nguyên báo danh trước mặt hai tên vô lại, hắn đã biết ta chính là người được Tô Nguyên Nguyên tìm đến để thay thế làm tân nương.
Vì vậy, hắn mới đưa lệnh bài cho ta.
Ngỡ rằng sau sự việc, ta sẽ mang lệnh bài tới tìm người, không ngờ ta lại tự mình đào tẩu qua lỗ chó.
Mãi đến khi nhận được tin ta bị Tư Mã Địch bắt đi, hắn mới nhân cớ bàn chuyện công vụ mà đến phủ Thái phó.
Người trước mặt tựa ngọc quý rơi vào đống sỏi đá, mỗi một cái nhíu mày, nụ cười đều tỏa ra phong thái bất phàm, tựa như thần tiên giáng thế.
Thế nhưng, lời lẽ thốt ra lại lạnh lùng cứng rắn vô cùng.
“Ngươi nếu không muốn, ta liền trả ngươi về tay Tư Mã Địch.”
Hắn đe dọa ta.
Đi cứu Thái tử còn có một tia hy vọng sống sót, nhưng trở lại tay Tư Mã Địch thì chỉ có con đường c/h/ế/t chắc.
Ta có thể đi cứu, nhưng sẽ không làm kẻ chịu thiệt.
Mạng của ta cũng là mạng người, không để ai khinh thường hay coi rẻ thêm lần nào nữa.
“Ta cứu, nhưng sau khi việc thành, ta muốn ngươi thay ta thỉnh phong. Nếu không, ta thà c/h/ế/t cũng không làm.”
Thấy ta không chút sợ hãi, còn đủ tâm trí đưa ra điều kiện, Vương Khác có phần ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, hắn hòa hoãn thần sắc, mỉm cười đáp: “Như ý ngươi, chớ để ta thất vọng.”
“Giấy trắng mực đen mới tính là thật.”
Nghe vậy, hắn liền sai tỳ nữ mang bút, mực, giấy, nghiên đến, lập tức viết ra văn tự ngay trước mặt ta, lại còn đóng dấu ấn tín của mình vào đó.
Ta muốn vinh hoa phú quý, muốn ở trên cao không còn phải ngước nhìn kẻ khác mà cầu xin, nhưng tất cả phải do chính ta tự mình hoạch định mà thành.
Tuyệt đối không phải như lời Tô Nguyên Nguyên nói, dựa vào hôn sự để bám víu người khác.
Thấy ta cẩn thận thổi khô vết mực còn ướt, hắn khẽ cười, nụ cười tươi như gió xuân bất chợt ùa về, làm sáng cả nửa bầu trời.
Đây là lần đầu tiên, ta cảm thấy người này thuận mắt.
Tháng Chín, tiết Trung Thu.
Khi chúng ta đến Tịnh Châu, tình hình nơi đây vô cùng căng thẳng.
Nhà nhà đóng kín cửa, bách tính, đặc biệt là những người Hung Nô chưa kịp rời đi hoặc chưa gia nhập phản quân, đều im hơi lặng tiếng, chỉ sợ chuốc lấy tai họa sát thân.
Ngày Đại Tấn phái người đến đàm phán với Lưu Nguyên, ta cải trang làm tỳ nữ, theo sứ giả Quách Hựu đến cửa Sát Hổ ngoài ải Nhạn Môn.
Lưu Nguyên phái ca ca của mình, Lưu Mãnh, đến tiếp đón.
Người này là Hiền Vương của Tả bộ Hung Nô, dáng người cao lớn, thân dài tám thước, trán rộng, đôi mắt hẹp dài.
Gã ta đã sớm chờ ở đó, nhưng khi thấy chúng ta, lại không thèm xuống ngựa, ánh mắt khinh miệt, thái độ cao ngạo vô cùng.
Quách Hựu mở lời: “Thả Thái tử, Thánh thượng không những sẽ khoan thứ tội phản loạn của Lưu Nguyên, mà còn không truy cứu Hung Nô đang lưu trú tại vùng Tịnh Châu.”
“Thậm chí, Thánh thượng sẵn sàng xóa bỏ thân phận nô lệ của tất cả người Hung Nô trên lãnh thổ Đại Tấn, trả lại tự do cho họ.”
“Nếu thành tâm quy thuận Đại Tấn, Thánh thượng sẽ đích thân phong tước Trấn Bắc hầu, thưởng vàng ngàn lượng, ban đất ngàn hộ, toàn bộ binh lính dưới quyền Lưu Nguyên cũng sẽ được thụ phong.”
Lưu Mãnh cười khinh hai tiếng, trả lời rằng cần suy nghĩ thêm rồi sẽ đáp, nhưng ánh mắt lại không hề che giấu, cứ thản nhiên lướt qua lướt lại trên người ta.
Để thu hút sự chú ý của chúng, mà không quá phô trương, Vương Khác đã tốn không ít tâm tư để chuẩn bị, thay ta trang điểm và ăn vận kỹ lưỡng.
May thay, công sức ấy không phải là vô ích.
Cả ta và Quách Hựu đều hiểu rõ, Lưu Nguyên căn bản không có ý định hòa đàm, việc cử Lưu Mãnh đến chỉ là để kéo dài thời gian chỉnh đốn quân đội mà thôi.
Mà chúng ta, kỳ thực cũng không hề thật lòng đàm phán, chỉ mượn cớ này để đưa ta “gửi” vào tay chúng.
You cannot copy content of this page
Bình luận