Danh sách chương

 

Nhưng lúc này, Đường An Nhan lấy ra một tờ báo: “Năm ngoái, doanh thu của nhà máy cơ khí bị lỗ 30,000 tệ. Thành phố chúng ta còn khá, nhà máy cơ khí quốc doanh ở thành phố bên cạnh lỗ hơn 50,000 tệ,” Cô chỉ vào phần được đánh dấu trên báo, “đã có một số nhà máy cơ khí tư nhân dần tham gia vào thị trường, chiếm thị phần không nhỏ, và con số này sẽ tiếp tục tăng”. “Còn cái này nữa, nhà nước hiện đang khuyến khích kinh tế tư nhân. Đây là chính sách mới được ban hành tuần trước, thành phố chúng ta vẫn là thí điểm,” Đường An Nhan chỉ vào tiêu đề nổi bật: “Cán bộ nhà máy quốc doanh nghỉ việc không lương trở thành triệu phú được Bí thư trực tiếp khen thưởng”. “Đây sẽ là xu hướng trong thời gian tới, tham gia sớm sẽ có lợi hơn”. “Con nghĩ tuổi trẻ thì nên xông pha một chút”.

Trên mấy tờ Nhân dân nhật báo có những đánh dấu chi tiết, chính sách mới nhất của nhà nước, phương án thực hiện của địa phương, những trường hợp được khen thưởng, đều được cô gạch chân. Rõ ràng là cô đã dành rất nhiều công sức để nghiên cứu. Hai vợ chồng kinh ngạc trước cách con gái phân tích tình hình. Họ nghẹn lời không nói được gì. Họ cứ nghĩ Đường An Nhan chỉ đơn giản là chịu áp lực từ những lời xì xào của hàng xóm láng giềng, không muốn bị người khác chọc ngoáy, nhưng không ngờ con gái họ lại có chí lớn như vậy. Hóa ra, chính họ mới là những người có suy nghĩ hạn hẹp.

“Nhưng mà…”. Nước mắt Lâm Quyên không ngừng rơi, “Một đứa con gái như con sao chịu được nhiều vất vả như vậy…”. Bà không cầu con gái kiếm được nhiều tiền, chỉ mong con gái một đời an ổn. Vì không có biên chế chính thức ở nhà máy, Lâm Quyên đã bị nhà chồng coi thường suốt bấy nhiêu năm. Bà sợ cái gọi là “hộ kinh doanh cá thể” cũng giống như trường hợp của bà, sợ một lựa chọn sai lầm sẽ khiến Đường An Nhan cả đời không ngẩng mặt lên được. “Con cho bố mẹ xem bản kế hoạch kinh doanh của con”. Đây là bản kế hoạch Đường An Nhan đã thức trắng một đêm để viết.

Bản kế hoạch này dành cho bố mẹ, cô cũng không dùng những thuật ngữ chuyên ngành phức tạp, chỉ đơn giản mô tả xu hướng phát triển của ngành công nghiệp điện ảnh, chứng minh rằng việc bán cơm hộp cho đoàn phim là một ngành có tiềm năng thị trường, sau đó liệt kê một số ngân sách và kế hoạch của mình. Giờ đây, đừng nói là Đường Chấn Hoa chỉ học trung cấp, ngay cả Lâm Quyên xuất thân từ gia đình tri thức cũng thấy lơ mơ không hiểu gì. Họ cuối cùng cũng nhận ra, kiến thức và tầm nhìn của con gái đã vượt xa họ. Hai người cầm bản kế hoạch, nhìn nhau, bàng hoàng đến mức không thể nói được một lời phản đối nào. Đường An Nhan thấy thời cơ đã chín muồi, cuối cùng tung ra chiêu bài cuối cùng. Cô lao vào lòng Lâm Quyên: “Con gái thì sao chứ? Con đâu có làm việc nặng nhọc gì, làm việc bằng cái đầu đâu có tốn nhiều sức. Bố mẹ, mẹ tốt của con, đồng ý với con nhé!”.

Đường An Nhan đã nhận được câu trả lời mà cô mong muốn. Nhưng bố mẹ vẫn xót con, dặn đi dặn lại nhiều lần: Có bất cứ khó khăn gì cũng phải nói với gia đình, tuyệt đối đừng một mình chịu đựng. “Thôi được rồi, đi thôi, chúng ta gọi Tiểu Huy sang nhà ông bà ăn cơm”. Đường Chấn Hoa nói với giọng ôn hòa.

“Ăn uống gì chứ!” Mắt Lâm Quyên đỏ hoe, “Cách bố mẹ anh đối xử với An Nhan, anh nhìn thấy rồi đấy, thật là quá đáng!”.

Giáo dục của Lâm Quyên không cho phép bà cay nghiệt như bố mẹ chồng. Mỗi khi ấm ức, bà lại về nhà mình khóc.

Cùng lắm, bà chỉ trút giận vào Đường Chấn Hoa với giọng điệu không mấy thiện chí. Nhưng Đường Chấn Hoa chỉ biết im lặng.

Lâm Quyên càng nghĩ càng thấy nghẹn: “Chuyện gì cũng thiên vị nhà em trai anh, bây giờ đến cả suất làm ở nhà máy của An Nhan cũng bỏ không…”.

“Sao lại là bỏ không chứ?”. Đường An Nhan nhếch miệng cười một cách ma mãnh.

Cô là một người làm kinh doanh, sẽ không bao giờ làm những vụ làm ăn thua lỗ.

“Bố, bố dỗ mẹ đi. Con đi chuẩn bị bữa trưa đây”. Đường An Nhan tháo chiếc tạp dề trên người Lâm Quyên ra và buộc vào người mình, “Để bố mẹ nếm thử tay nghề của con”.

Bóng dáng thon thả, cao ráo của cô gái trẻ nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa.

Đường Chấn Hoa lúng túng xin lỗi nhiều lần, Lâm Quyên cuối cùng cũng ngừng khóc.

Hai vợ chồng họ đều là những người không giỏi ăn nói. Trút giận xong, thở dài rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy.

“An Nhan thực sự đã lớn rồi, tính cách cũng thay đổi hẳn”. Đường Chấn Hoa cảm thán.

“Phải đấy”, Lâm Quyên nói với giọng đầy tự hào, “Xinh đẹp, thông minh. Anh xem mới hai ngày thôi mà nó đã kiếm được bằng tiền lương hai tháng của anh rồi”.

“Em sẽ đi rút hết hai trăm tệ tiền tiết kiệm trong ngân hàng ra, nhỡ An Nhan cần dùng đến”.

“Em còn có đôi hoa tai vàng hồi ở nhà mẹ đẻ, cũng đáng giá đấy”.

Khi hai vợ chồng đang tính toán cách để Đường An Nhan có cuộc sống tốt hơn, thì Đường An Nhan đã bước vào bếp, đến với chiến trường của riêng mình.

Đường Trạch Vũ đã mua sườn về, nhờ ông chủ ở chợ chặt thành miếng nhỏ. Ngoài ra, cậu ấy cũng mua thêm nhiều loại rau củ khác nhau.

Thím hai đã rửa sạch rau, cầm một nắm hạt dưa ngồi bên cạnh bếp, khách sáo nói: “An Nhan ra tay làm bữa cơm cho cả nhà rồi. Cần thím giúp thì cứ nói nhé”.

Vợ chồng chú thím luôn giỏi làm màu. Lời nói thì hay, nhưng làm thế nào lại là chuyện khác.

Liệu Đỗ Tú Phương có thực sự để con bé này sai vặt mình không?

Không, bà ta ngồi đây chỉ để chờ xem Đường An Nhan lúng túng.

Buồn cười, còn mạnh miệng nói sẽ nấu bữa cơm cho cả nhà sao?!

Trước đây, món ăn con bé này nấu rất đơn giản, thuộc dạng “ăn được” chứ tuyệt nhiên không thể gọi là “ngon”.

Hết Chương 25: Thuyết phục bố mẹ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page