Ngoài cửa Chu phủ, pháo nổ rền vang. Đoàn người rước dâu đông nghịt, xếp hàng dài chật kín cả con hẻm, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Trên lưng ngựa hồng cao lớn, tân lang khôi ngô tuấn tú vì chỉ ngủ được một canh giờ nên đôi mắt khép hờ, đang cố nén một cái ngáp đến ứa nước mắt.
Hai kẻ đầu sỏ gây chuyện là Chu Sách và Dương Minh Việt, sau khi dẫn theo một đám quan văn võ tướng mà họ đã thức trắng đêm qua để gõ cửa mời đến, đã thành công xông qua cửa ải của Chu gia. Xong việc, họ liền phủi tay rút lui, chẳng thèm đoái hoài đến việc tân lang đã phải nghe bao nhiêu lời mắng mỏ. Đối với họ, chỉ cần rước được tân nương một cách vẻ vang, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành.
Thế nhưng, một khắc trôi qua, rồi hai khắc nữa cũng trôi qua… Pháo đã đốt gần hết, người thổi kèn xô-na mặt cũng đã đỏ bừng vì nín hơi, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng tân nương đâu. Vốn đã buồn ngủ rũ rượi, tân lang gần như đã mất hết kiên nhẫn.
“Vào trong xem thử.”
Thư đồng thân cận tên An Thụy vâng lệnh rời đi, nhưng chẳng bao lâu sau đã quay lại với vẻ mặt vô cùng phức tạp, trông bộ dạng khó nói thành lời.
Mộ Tô nhíu mày: “Có chuyện gì rồi à?”
An Thụy mấp máy môi một lúc rồi mới nói: “… Lang quân, có người đến cướp hôn.”
Mộ Tô sững người. Cướp hôn ư? Chuyện này đúng là mới mẻ thật.
Tuy có hơi bất ngờ, nhưng biết đâu đây lại chẳng phải là điều hắn mong muốn?
Vẻ mệt mỏi trong mắt Mộ Tô vơi đi vài phần, hắn liền quay đầu ngựa lại, dứt khoát nói: “Nhường cho hắn!”
Dám bất chấp tất cả để cướp hôn, chắc hẳn phải là chân tình thật ý. Vậy thì hắn làm người tốt một lần cũng có sao đâu. Phá hoại nhân duyên của người khác là sẽ gặp báo ứng đấy.
An Thụy vội vàng cản lang quân nhà mình lại, giải thích: “… Người cướp hôn là… Chu gia Nhị cô nương.”
Đây quả là chuyện lạ ngàn năm có một! Hắn sống từng này tuổi, cũng là lần đầu tiên thấy có cô nương mặc giá y đến cướp rể.
Mộ Tô chết lặng tại chỗ, một lúc lâu sau mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói này. Gương mặt vốn bình thản của hắn bắt đầu xuất hiện một vết rạn. Hoá ra người bị cướp là hắn ư? Hắn mới là “uyên ương” trong câu chuyện này?
Không đúng, uyên ương cái gì chứ, hắn còn chưa từng gặp mặt Chu Nhị cô nương mà.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
An Thụy bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Chu Nhị cô nương nói, nàng mới là Nhị cô nương của Thi gia, tân nương hôm nay đáng lẽ phải là nàng. Nàng còn nói…”
Mộ Tô khẽ nheo mắt: “Nàng nói gì?”
An Thụy đáp: “Chu Nhị cô nương nói, hôm nay, hoặc là nàng được gả, hoặc là, không ai được gả hết.”
Câu này là do lúc vào trong, hắn /tình cờ nghe được.
Hắn tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng cũng nhận ra vóc người của nữ lang ấy có phần yếu ớt, và cũng cảm nhận được giọng nói tuy cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa vài phần run rẩy. Không biết là phải yêu lang quân nhà mình đến mức nào, mới có đủ dũng khí để làm ra chuyện cướp rể kinh người như vậy.
Vẻ buồn ngủ trên mặt Mộ Tô hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một tia hứng thú dần nhen nhóm. Tính cách của vị nữ lang này quả là mạnh mẽ quyết liệt, rất hợp ý hắn.
Mộ Tô ngước mắt nhìn chằm chằm vào cổng lớn Chu gia một lúc lâu, rồi nói: “Ngươi vào nói với Chu gia, Mộ gia chúng ta trả là món nợ ân tình của Thi gia, cưới cũng là cưới con gái Thi gia. Hôm nay, hoặc là ta cưới Chu Nhị, hoặc là, không ai được gả hết!”
Hắn vốn không thích những nữ lang có tính cách mềm yếu, ủy mị. Trong nhà có một ông cha nhát gan đã là quá đủ rồi. Mới hôm qua hắn còn nói thích kiểu người mạnh mẽ, hôm nay đã được toại nguyện rồi.
An Thụy thoáng giật mình, nhưng rồi nghĩ lại thì thấy lang quân làm vậy cũng không có gì sai. Ban đầu, lúc Chu gia đổi người, họ nói rằng Nhị cô nương đã đồng ý, nên lão gia cũng không nói gì thêm. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, xem ra mọi chuyện không phải như vậy. Nếu đã thế, Mộ gia đương nhiên phải cưới người mà mình vốn nên cưới.
Nghĩ vậy, An Thụy không khuyên can nữa, mà vâng lệnh rời đi.
Tại Minh Chính Đường của Chu phủ.
Câu nói của Chu Ngu vừa dứt, cả sảnh đường lập tức chìm vào im lặng, không một tiếng động.
Các vị khách khứa đến dự lễ và tiễn dâu ở bên ngoài đều vô cùng kinh ngạc. Sau một khoảng lặng đến kỳ lạ, tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên bốn phía, và người vây xem cũng ngày một đông hơn.
“Nghe vậy ta mới nhớ ra, hình như hôn sự này năm đó đúng là do Thi lão tướng quân… à không, là do lão gia tử đề cập tới.”
“Hả? Lại có chuyện như vậy sao? Nếu thế thì người gả đi hôm nay đáng lẽ phải là Nhị cô nương chứ, tại sao lại thành Đại cô nương?”
“Ai mà biết được, cứ xem tiếp đã.”
Chu Tuệ mắt hoe đỏ, nhìn Chu Ngu chằm chằm với vẻ không thể tin nổi. Dáng người nàng ta lảo đảo như sắp ngã, trông vô cùng đáng thương.
“Nhị muội muội, muội…”
Những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng, không sao nói ra được nữa, chỉ còn lại ánh mắt ngập tràn vẻ tủi thân.
“Hỗ An!” Chu lão thái thái cuối cùng cũng hoàn hồn, bà ta đập bàn đứng dậy, tức đến vỡ cả giọng: “Người đâu, đưa Nhị cô nương về Cẩn Ninh Hiên!”
Chu Ngu không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào gương mặt giận dữ của bà nội. Nhưng có thật là không sợ không? Không hẳn vậy, bởi vì chân nàng đang run lên cầm cập.
Thế nhưng, nàng không thể lùi bước.
You cannot copy content of this page
Bình luận