Tìm Một Con Đường Sống

Chương 25:

Chương trước

Chương sau

  1. Xích Liệt ngoại truyện (một)

 

Năm ta tám tuổi, ta đã cứu một người.

 

Y là một văn nhân của Thịnh Triều, chẳng biết đã đắc tội với ai mà bị trói bỏ lại giữa sa mạc.

 

Lúc ta thấy y, y đã sắp bị phơi nắng đến khô quắt thành thịt sấy.

 

“Đa tạ tiểu huynh đệ cứu giúp, ơn cứu mạng này, ngày sau ta ắt chớ… khụ khụ khụ…”

 

Tên văn nhân ấy, vừa mở miệng đã lắm lời, nhức hết cả đầu.

 

Thế nhưng, ta vẫn đánh ngất y rồi mang về doanh trại.

 

Mẫu thân từng bảo, người bị kẹt lại nơi sa mạc thực đáng thương, nếu tiện tay cứu giúp, thần tuyết sơn ắt sẽ ban phúc lành.

 

Ta không tin mấy chuyện này, nhưng ta nghe lời mẫu thân.

 

Đêm hôm đó, ta cố tình không ngủ, tự mình chứng kiến mẫu thân lén lút vào trướng, đặt một thanh đao dài lên bàn.

 

Sáng hôm sau, bà ấy xoa đầu ta, cười vô cùng rạng rỡ.

 

“Xích Liệt, con xem đây là gì? Dạo này không phải con vẫn muốn luyện đao sao? Hẳn là thần tuyết sơn ban cho con rồi.”

 

Mẫu thân luôn dùng thần tuyết sơn để dỗ ta, nhưng chẳng hề nghĩ đến rằng, ta đã không còn dễ bị lừa nữa.

 

Thuở nhỏ, ta cũng từng tin vào những thần linh trong lời mẫu thân.

 

Mỗi món đồ ta yêu thích, ngày hôm sau liền xuất hiện trên bàn.

 

Lâu dần, ta nảy sinh lòng hiếu kỳ, muốn tận mắt nhìn thấy vị thần tuyết sơn có thể thực hiện nguyện vọng kia.

 

Sau nhiều đêm thức trắng, ta cuối cùng chỉ chờ được một mình mẫu thân lén lút vào trong.

 

Nếu trên đời này thực sự có vị thần linh có thể thực hiện ước nguyện, vậy thần linh ấy chính là mẫu thân của ta.

 

Ta cầm đao, ra ngoài trướng hăng say múa lượn.

 

Đúng lúc ấy, tên văn nhân Thịnh Triều kia tỉnh dậy, chẳng biết y đã nói gì với mẫu thân, khiến bà ấy cứ cười không ngớt.

 

“Xích Liệt, vị Lưu tiên sinh này là người có bản lĩnh, con phải theo học hắn cho tốt.”

 

Mẫu thân làm chủ, để y dạy ta đọc sách viết chữ.

 

Lưu tiên sinh thích giảng về thi thư lễ nghĩa, còn ta lại thích nghe y kể về những chuyện thú vị ở Thịnh Triều hơn.

 

Ở Địch Nhung, dũng sĩ dựa vào vũ lực mà lập thân, thi thư đối với ta mà nói, chẳng có tác dụng gì.

 

Tuổi nhỏ, tuy ta có vài phần thông minh, nhưng suy cho cùng vẫn ngu muội, cho đến khi mẫu thân lâm bệnh nặng.

 

Mục y chẩn đoán mẫu thân không cứu được nữa.

 

Phụ thân hạ lệnh lo hậu sự.

 

Lưu tiên sinh lại nói, phong hàn vẫn có thể chữa.

 

Ta rong ruổi suốt mấy ngày liền, chạy đến Thiên Vực Quan, kịp đưa lang trung về trước khi tuyết lớn chặn đường.

 

Khi ấy, mẫu thân chỉ còn thoi thóp một hơi thở.

 

“Đáng tiếc là quá muộn.” Lang trung lắc đầu.

 

“Không thể cứu được nữa sao?” Giọng ta run rẩy đến mức không thể kìm chế.

 

“Cũng chưa hẳn, chỉ là trì hoãn quá lâu, hàn khí đã xâm nhập vào nội tạng, dù có cứu sống, cũng sẽ để lại bệnh căn.”

 

Chỉ cần có thể cứu sống, thế là đủ.

 

Lúc sắc thuốc cho mẫu thân, ta mới nhận ra bản thân đã rơi nước mắt từ bao giờ.

 

Dũng sĩ Địch Nhung tuyệt đối không được rơi lệ.

 

Ta lén lau sạch đi trên vạt áo.

 

Mẫu thân cuối cùng cũng qua khỏi, chỉ là vẫn chưa thể rời giường.

 

Đến ngày tế sát, các trưởng bối trong tộc như lệ thường, cắt lấy một đùi dê ném cho đám trẻ con tranh giành.

 

Ta giành được một chiếc đùi dê, trên người cũng vương vài vết thương.

 

Mẫu thân nhìn thấy, lại lặng lẽ lau nước mắt.

 

Bà ấy không muốn ta bị thương.

 

  1. Xích Liệt ngoại truyện (hai)

 

Trước đây, mẫu thân thường nói những đứa trẻ khác thật đáng thương.

 

Ta là hoàng tử, không lo thiếu thốn thức ăn, nhưng với đám hài tử bình dân, giành được một chiếc đùi dê, nghĩa là gia đình họ có thêm một tia hy vọng để sống sót.

 

Trước đây, ta chưa từng tham gia tranh giành.

 

Nhưng năm nay, ta chỉ muốn có một chiếc đùi dê để hầm canh.

 

Sau khi xuân đến, lang trung cáo từ trở về Thịnh Triều, Lưu tiên sinh cũng rời đi.

 

Cuộc sống dường như vẫn như trước, chỉ là mẫu thân tuy đã vượt qua mùa đông, nhưng thân thể không còn như trước nữa.

 

Phụ thân rất hiếm khi bước vào trướng của bà ấy.

 

Nỗi buồn trong mắt mẫu thân ngày một đậm hơn, mà sức khỏe cũng ngày một yếu đi.

 

“Mẫu thân, chúng ta đến Thịnh Triều đi, lang trung bên đó y thuật cao minh, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho người.”

 

Phụ thân có rất nhiều nữ nhân, không thiếu một mình mẫu thân.

 

Nhưng ta thì không thể không có mẫu thân.

 

Trước lời khẩn cầu của ta, bà ấy không nỡ từ chối.

 

Năm ta mười một tuổi, vào mùa thu, ta đưa mẫu thân đến Thịnh Triều.

 

Ta từng nghĩ có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy, nào ngờ căn bệnh đã ăn sâu vào cốt tủy, khó lòng cứu vãn.

 

Ở Thịnh Triều ba năm, rốt cuộc vẫn không thể trụ nổi.

 

“Xích Liệt, chúng ta về nhà đi.”

 

Ánh mắt bà ấy nhìn ta vẫn dịu dàng như thuở nào, nhưng đôi môi đã tái nhợt không chút huyết sắc.

 

“Được.”

 

Ngày trở lại doanh trại, cả tộc vô cùng náo nhiệt.

 

Bọn họ nói, hai ngày trước, phụ thân lại có thêm một đứa con trai.

 

“Ta đang bệnh, không tiện góp vui. Hài tử mới sinh vốn đã khó nuôi, cứ sai người báo với phụ thân là được.”

 

Bà ấy không chờ được phụ thân.

 

Đêm đó, mẫu thân hiếm hoi thoa lên chút son môi, chải chuốt thật xinh đẹp.

 

Bà ấy nằm trên lớp lông thú mềm mại, nắm chặt lấy tay ta.

 

“Xích Liệt, ta không oán phụ thân, con cũng đừng oán hận người. Hãy sống thật tốt, đừng để hận thù chi phối.”

 

“Xích Liệt, mẫu thân sẽ ở trên tuyết sơn phù hộ con…”

 

An tường ngủ say.

 

Hết Chương 25:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page