Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
“Trong lúc em ngủ, anh đã sắp xếp một số việc, chúng sẽ lần lượt có hiệu lực trong hai ngày tới. Trước kỳ thi đại học, sẽ không ai làm phiền em. Cuối tuần em cứ ở lại đây đi.”
Mắt tôi dần dần ngấn lệ, tôi nắm lấy vạt áo anh, hỏi:
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Đường Hà cười, ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi khóe mắt tôi, kiên nhẫn đáp:
“Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Nước mắt tôi rơi xuống, nhỏ lên tay anh.
Anh sững lại.
Tôi vội lấy khăn giấy lau đi, cuống quýt nói:
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Nhưng anh kéo tôi vào vòng tay, ôm chặt lấy tôi.
“Là anh nên nói lời xin lỗi… Lẽ ra anh phải xử lý mọi thứ theo cách thích hợp hơn.”
Một hơi ấm áp chạm lên trán tôi, là anh cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên đó.
Như lời anh nói, những cuộc gọi và tin nhắn trên WeChat vào một thời điểm nào đó đột nhiên ngừng lại.
Tôi không biết Đường Hà đã làm gì, là một cuộc giao dịch, hay là sự áp đặt quyền lực.
Dù thế nào, một mặt khác của anh là cứng rắn và lạnh lùng, rất ít khi để tôi biết đến.
Khi tinh thần hoàn toàn thả lỏng, cơn sốt cao lại một lần nữa ập đến. Tôi ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đầu như tràn ngập nước, từng vòng từng vòng, khiến người ta choáng váng.
Lại như có ngọn lửa đang thiêu đốt, miệng khô lưỡi khát.
Tôi vẫn ngủ trong phòng ngủ của Đường Hà, còn anh chuyển sang phòng khách.
Tôi không quen với cách bài trí nơi đây, đưa tay tìm công tắc đèn, không cẩn thận làm đổ cốc nước.
“Choang!”
Một âm thanh trong trẻo vang lên khi cốc rơi xuống sàn gỗ, trong màn đêm yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng.
Chỉ trong tích tắc, cửa phòng bị đẩy ra, Đường Hà hỏi gấp gáp:
“Có chuyện gì vậy?”
Đầu óc tôi phản ứng chậm một nhịp, đến khi ánh đèn sáng lên, tôi mới hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra.
“Là cốc nước rơi thôi, em không sao.”
Kim đồng hồ chỉ 3 giờ 27 phút sáng, rõ ràng Đường Hà vừa bị đánh thức.
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đậm, còn mới.
Giống như những người đàn ông khác, khi sống một mình anh thường không thích mặc đồ bó buộc khi ngủ, nhưng mặc đồ ngủ này chắc là để chiều ý tôi.
Tôi rút giấy ra lau vết nước trên sàn, nhưng bị anh cản lại.
“Em nằm yên, để anh làm.”
Tôi ôm chăn, im lặng nhìn anh dọn dẹp mọi thứ, sau đó rót lại cốc nước ấm mang đến cho tôi.
“Ngủ ngon.”
Đường Hà tắt đèn.
Khi anh bước ra khỏi phòng, tôi khẽ nói:
“Anh có thể… đừng đi được không?”
Bóng dáng anh khựng lại bên cửa, anh đáp nhẹ một tiếng:
“Được.”
Anh không bật đèn lại, chậm rãi bước tới, trong bóng tối, nắm chính xác lấy tay tôi.
Thời tiết vẫn chưa ấm lên, đúng lúc đang giao mùa lạnh.
Nhưng anh giống như một nguồn nhiệt, ấm áp đến mức khiến người ta không kiềm lòng muốn dựa vào.
Nhưng chỉ là dựa vào.
Trong những cảm xúc thăng trầm như vậy, một cái ôm thôi cũng đủ, không cần thêm hành động nào khác.
Đường Hà vòng tay qua eo tôi, để tôi dễ dàng ôm anh.
Tôi có thể ngửi thấy mùi hương từ sữa tắm trên người anh… cùng loại với của tôi.
Còn có nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ trong lồng ngực anh, từng nhịp một.
Rõ ràng là muốn dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này cơn buồn ngủ đã tan biến, đầu óc tôi rối bời với những suy nghĩ về bản thân, về anh.
Đường Hà khẽ hỏi:
“Không ngủ được à?”
Giọng nói vang lên bên tai, mang một sức hút kỳ lạ khiến lòng người xao động.
Không kìm được, tôi nói ra những điều cứ quẩn quanh trong lòng:
“Thật mong sau này em có thể trở thành một người giống anh.”
Giọng Đường Hà có phần lười biếng, anh đưa tay véo nhẹ má tôi, nói:
“Em sẽ làm được, tin anh đi.”
Tôi vừa muốn bật cười, vừa cảm thấy xúc động, nhất thời không biết nói gì.
Lại nghe anh nhẹ nhàng nói:
“Có những chuyện, anh rất mong em chưa từng trải qua. Nhưng đã xảy ra rồi thì hãy ép mình nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn một chút.”
“Thật ra mẹ em…”
Chỉ vừa nói ra bốn chữ đó, sống mũi tôi bỗng cay cay.
Những ai chưa từng trải qua một mối quan hệ cha mẹ con cái đầy méo mó như vậy sẽ không thể hiểu được, thậm chí có thể còn nghĩ tôi đang làm quá.
Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy Đường Hà sẽ hiểu.
“Thật ra trước đây mẹ đối xử với em rất tốt. Em chỉ cần tiến bộ một chút thôi, bà ấy đã rất vui.”
“Nhưng sau này mọi thứ thay đổi, và đến khi em nhận ra điều đó, thì mọi thứ đã khác quá nhiều rồi.”
Đường Hà đưa tay vuốt tóc tôi, đầu ngón tay dịu dàng, giống như giọng nói của anh lúc này.
“Không phải tất cả các bậc cha mẹ đều yêu con cái mình một cách tự nhiên. Nếu được yêu thương trọn vẹn, đó là một điều may mắn; nếu không được như thế, em phải học cách yêu bản thân mình nhiều hơn.”
“Em không cần trở thành một người giống anh, em sẽ trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình… Em chỉ cần một chút thời gian để bước ra khỏi những lời nói dối trong mối quan hệ cha mẹ con cái.”
You cannot copy content of this page
Bình luận