Danh sách chương

Chiếc đuôi khuấy động đáy nước, lập tức tạo ra một vòi rồng, cuốn quả cầu lửa vào trong. Lửa lập tức bị dập tắt, quả cầu đang xoáy với tốc độ cao cũng mất luôn lực công kích.

Nguy hiểm được hóa giải, Duyên Hựu Linh đang đứng xem bên cạnh cũng thở phào một hơi. 

Quả bóng này nguy hiểm quá, may mà có người cá ở đó, nếu không thì chẳng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

Nhưng sự thật chứng minh hắn ta đã thả lỏng quá sớm. Người cá kia vừa mới dập được lửa, lập tức tung lên cơn sóng dữ, lại ném quả cầu đi lần nữa, lần này kèm theo cả băng đá mùa đông, trực tiếp nhắm thẳng vào Bách Hiểu Sinh mà bay tới.

Thuỷ Nguyện kia đứng trên sóng cười vang dữ dội, danh hiệu Hải Thần năm xưa của anh ta đâu phải hữu danh vô thực!

Bách Hiểu Sinh là linh hồn cư ngụ trong trường Dao Khởi, không chỉ có thể cảm ứng mọi chuyển động trong khuôn viên mà còn có thể tự do dịch chuyển trong phạm vi trường học. 

Thế nên đúng lúc quả bóng sắp giáng xuống, cậu bé lập tức biến mất khỏi chỗ cũ, dịch chuyển tức thời sang một góc khác.

“Trời ạ, lần sau muốn đi đâu thì báo trước một tiếng được không!” Quý Nhất nhanh chóng kích hoạt kỹ năng, quả cầu lao đến liền lướt sát người cậu ta mà bay vút qua.

Cậu ta là Đệ Nhất — một người tuyệt đối không thể thua trong bất kỳ cuộc thi nào.

“Lại gian lận nữa rồi!” Bốn phía vang lên tiếng ai oán đầy tức giận.

“Kỹ năng thiên phú mà, sao gọi là gian lận được chứ.” Quý Nhất cắm đầu cắm cổ chạy như bay, chỉ sợ lại bị vây công như lần trước, dù có thiên phú mạnh mấy cũng không đỡ nổi cả đám cùng lao vào.

Quả cầu xoay tròn thêm mấy vòng, cuối cùng lăn tới trước mặt Đói Đói. Nó vẫn giữ hình dáng một đứa trẻ bốn tuổi, nhìn ngây thơ và ngơ ngác.

Căng thẳng trong đám học sinh dường như dịu đi đôi chút. Đói Đói tính cách ôn hòa, hiền lành, phát bóng cũng nhẹ nhàng, thuộc dạng “không gây sát thương”.

Chỉ cần không có ai nhảy ra phá game, vòng này chắc chắn sẽ yên ổn trôi qua thôi.

Đói Đói nhặt quả bóng lên, giơ qua đỉnh đầu, đang định tùy tiện chọn một người mà ném thì bất ngờ nghe thấy tiếng Giản Hoang từ ngoài sân vọng vào: “Mấy đứa chơi nhanh lên, thầy Quý đang ở căn tin nghiên cứu món mới, xong trận này tôi còn phải qua ăn thử.”

Thần núi + đồ ngon = phải tan học sớm để đi ăn.

Bộ não bé xíu của nó nhanh chóng phân tích ra được logic ấy, thế là hoàn toàn từ bỏ ý định chơi qua loa, lập tức hóa thành một con quỷ đói cao như ngọn núi nhỏ, hàng chục cái miệng cùng lúc phát ra âm thanh, gió lốc nổi lên bốn phía, quả bóng bị cuốn vào trong cơn bão ấy.

Bụi cát mịt mù khiến bọn họ không nhìn rõ cả người bên cạnh, nói gì đến trái bóng nhỏ bé kia, chỉ còn cách căng hết tinh thần cảnh giác, đề phòng một pha “ám sát bằng bóng” xuất hiện bất ngờ.

Giữa cơn bão cát, một đợt sóng dữ cao hơn chục mét trào lên, ở giữa là một đóa hoa đỏ rực nở rộ, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn cùng một thông đạo sâu hun hút. 

Quả bóng bị nuốt vào, rồi lại được nhả ra giữa không trung, không bị thương chút nào.

Ngân Như Ngọc biến hình khổng lồ, Hà Kim Bảo ngồi vắt vẻo trên vai hắn ta quan sát xung quanh, ngón tay bấm đốt liên tục: “Trên phải.”

Vừa nghe dứt lời, Ngân Như Ngọc đã không hề chần chừ mà bắt được bóng.

“Trước trái.”

Vừa nhận được lệnh, hắn ta lập tức ném bóng đi. Trong cơn gió cát hỗn loạn, có tiếng kêu rên của Nhân Ma vang lên.

Tứ phía đều vang lên tiếng chuyền bóng và ném bóng — nhưng mà, lấy đâu ra lắm bóng như vậy?

Quý Xa Xa điều khiển chiếc xe xúc đất để chắn quả bóng bay tới từ phía dưới. Vật chết thì đáng lẽ không nên có phản ứng, nhưng chiếc xe lại bật dội lên hai cái, sau đó… lộ ra một khuôn mặt đang cười tươi rói.

… Phòng thủ kiểu gì cũng không ngăn nổi cái người chuyên nhân lúc hỗn loạn thả thêm bóng vào sân.

Kiều Ny lơ lửng giữa không trung, cười hí hửng: “Phải nhiều bóng thì mới vui chứ~”

Xung quanh cô nhóc toàn là búp bê đang giơ tay làm động tác đón bóng. Khi người khác còn đang phân vân không biết bóng nào thật bóng nào giả, thì cô nhóc chỉ cần chăm chăm đón đúng quả bóng thật là đủ.

Cả sân trở nên hỗn loạn, mọi người bắt đầu nghiêm túc tung chiêu, ai nấy đều bung kỹ năng mạnh nhất, nếu không biết đây là trường học, chắc chắn sẽ tưởng nhầm là đang ở chiến trường.

Vô Diện thì cứ thế cắm đầu chạy trốn, hoàn toàn không ngờ rằng trò bóng này… khác xa tưởng tượng ban đầu của y!

Duyên Hựu Linh thì căng thẳng đến mức không dám chớp mắt, vì theo như kinh nghiệm chắc chắn em trai mình sắp gặp chuyện rồi.

 

Hết

Chương 242:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page