“Ờ… xin lỗi, tôi có thể nói vài lời trong lòng của mọi người không?”
Trương Thiết Trụ bị mấy người khác đẩy ra đứng nói.
Tôn Thanh Hải im lặng, Chu Kiệt cùng mấy người khác quay đầu lại, ánh mắt như dao nhìn thẳng vào Trương Thiết Trụ.
Hắn cắn răng nói:
“Đừng giận, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho tất cả mọi người ở đây thôi.”
“Bị xác sống cắn hay cào, ai cũng biết sẽ biến thành xác sống.”
“Đội trưởng nhân nghĩa, không muốn liên lụy đến người vô tội. Nếu các anh còn cố cản, với mọi người cũng chẳng hay ho gì. Dù sao kết cục thế nào, trong lòng ai cũng rõ.”
Chu Kiệt ở gần hắn nhất, lập tức tung một cước.
Trương Thiết Trụ bay ra, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu.
Đủ thấy trong lòng Chu Kiệt phẫn nộ tới mức nào.
“Trương Thiết Trụ, đừng quên, là các người cầu xin bọn tôi cho theo trên đường!”
“Thế nào? Giờ định tách đàn à? Tôi nói cho mà biết, muốn ở lại thì câm miệng, không muốn thì cút đi.”
Trương Thiết Trụ ôm ngực, lau đi vệt máu nơi khóe môi, tức tối gào lên:
“Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi! Tôi nói cho anh hay, muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo.”
Hắn quay đầu nhìn những người khác:
“Các người tính thế nào? Ở lại chờ chết, hay đi với tôi?”
Ngoại trừ gã mặt chữ quốc vẫn cúi đầu dựa vào tường thì bốn người còn lại sau khi cân nhắc, đều quyết định đi theo Trương Thiết Trụ.
Dù sao, chẳng ai muốn ở cùng một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể biến dị.
Trương Thiết Trụ đắc ý liếc Chu Kiệt, rồi bước đến cạnh gã mặt chữ quốc đang nghỉ ngơi:
“Anh bạn, còn anh thì sao? Có đi cùng chúng tôi không?”
Ánh mắt Trình Tịnh lạnh như băng rơi xuống cái kẻ tìm chết này. Lời nói quá lố, thật chẳng còn gì hay ho.
Không được đáp lại, Trương Thiết Trụ tưởng người kia mệt quá ngủ rồi, bèn vỗ vai hắn hai cái:
“Anh bạn, dậy đi, chuyện sống chết, đừng ngủ nữa.”
Đáp lại hắn là một cái miệng máu mở toang. Trương Thiết Trụ rùng mình, nhanh chóng rụt tay lại, nhưng đã muộn.
“Xoẹt!”
Một mảng thịt nơi cánh tay bị cắn mất, xương trắng lộ ra mồn một.
Hắn ôm lấy cánh tay, mặt tái mét, nhìn chằm chằm gã mặt chữ quốc lảo đảo đứng dậy.
Người đàn ông ấy gào rống, lao thẳng vào con mồi gần nhất. Một kẻ phản ứng chậm suýt nữa bị quật ngã…
“Rắc! Rắc!”
Hai tiếng vang dội. Cái đầu đầy máu lăn xuống ngay dưới chân gã đàn ông kia.
“Á!”
Gã vừa thoát chết hét thảm, bị khuôn mặt xác sống máu me ngay sát chân dọa đến hồn phi phách tán.
“Im miệng!”
Chu Kiệt gầm lên, cực kỳ khó chịu.
Ngay từ đầu anh ta đã phản đối việc cho đám người này nhập bọn. Một lũ nhát chết, gặp chuyện chỉ biết kêu gào.
Anh ta liếc nhìn Trương Thiết Trụ đang ôm tay, cười khẩy. Quả thật ứng với câu: “Ác nhân tự có ác nhân trị.”
Trương Thiết Trụ đỏ mắt, gào thét vào mặt Chu Kiệt:
“Anh cố tình không cứu tôi đúng không! Anh muốn nhìn tôi chết, muốn cười nhạo tôi!”
“Chỉ vì tôi nói vài câu trái ý, mấy kẻ bụng dạ hẹp hòi như các người xứng đáng mặc quân phục sao? Các người có còn lương tâm không hả?!”
Chu Kiệt tức đến mức suýt nữa xông lên, cho hắn một nhát gọn gàng.
Chu Thiên kịp thời kéo lại:
“Đừng kích động, đội trưởng đang nhìn đấy.”
Lửa giận của Chu Kiệt thoáng chốc hạ xuống. Anh ta tự thấy mình không hổ thẹn, mặc kệ kẻ khác nói gì.
Trương Thiết Trụ giơ cánh tay đầy máu, chỉ thẳng vào mấy người trước mặt – những kẻ vẫn lạnh nhạt không đoái hoài:
“Các người đều sẽ chết thảm! Tôi liều với các người, chết cũng phải có kẻ đi theo!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ