Trận đánh cuối cùng, cô cũng chẳng gây được sát thương gì đáng kể, chủ yếu là góp mặt cho vui, được thêm vài nghìn tiền thưởng là tốt lắm rồi.
Tạ Khê: “Cô lấy ba vạn nhé?”
Ban đầu nói là hai vạn, phần dư ra chủ yếu là thưởng cho trận đánh vừa rồi.
Tô Huyền hơi bất ngờ: “Không vấn đề gì, cảm ơn nhé.”
“Tối nay bọn tôi mở tiệc, cô có muốn tham gia không?”
Jenny vỗ vai cô: “Tôi khá thích cô đấy, biết đâu sau này còn hợp tác làm nhiệm vụ nữa?”
Trong đại sảnh bỗng vang lên tiếng xôn xao khe khẽ.
Mọi người đều ngoái lại nhìn, thấy mấy người đang bước vào cửa hội.
Đứng giữa là một chàng trai tóc nâu mắt xám, dáng cao ráo, mặt mũi điển trai, mấy người trẻ tuổi đi cùng dường như đều lấy anh ta làm trung tâm.
Họ vừa trò chuyện vừa đảo mắt quanh sảnh, ánh nhìn lướt qua đủ kiểu lính đánh thuê và những màn hình nhiệm vụ lớn nhỏ.
Ánh mắt không dừng lại ở đâu cả, rõ ràng chỉ là thói quen quan sát chứ chẳng thực sự quan tâm.
Tô Huyền: “???”
Đó là Hàn Dự sao?
Dù gì cũng là nam chính bản gốc, nhan sắc phải đỉnh chứ, kiểu mặt đẹp trai thế này mà gặp một lần là nhớ mãi.
“Anh Hàn.” Một người đàn ông trẻ tuổi vội vàng chen qua đám đông, phía sau còn có mấy nhân viên hiệp hội đi theo: “Hy vọng anh không phải đợi lâu.”
Lại một đợt xì xào nổi lên. Hàn Dự ngẩng đầu: “Tôi vừa tới thôi, ông Thomas.”
Trong lúc họ chào hỏi, nhiều lính đánh thuê đều nhìn chằm chằm về phía cửa, thì thầm bàn tán về thân phận vị khách này.
“Cậu không biết à? Thomas là phó hội trưởng đấy, đúng, phó hội trưởng của hội lính đánh thuê này.”
“Người thế nào mà khiến ông ta phải đích thân ra đón?”
“Lần trước ông ta xuất hiện là vì hai dị năng giả cấp bốn đánh nhau ngoài cửa.”
“Ông ta chỉ ra tay một chiêu là dẹp được cả hai, đúng không?”
Trong sảnh có rất nhiều lính đánh thuê bàn tán chuyện này, cũng có người chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục mặc cả với chủ nhiệm vụ.
Tô Huyền nhìn mấy đồng đội tạm thời của mình, họ cũng không mấy hứng thú với chuyện này.
“Chắc là tới bán tủy thạch thôi.” Jenny xoa cằm: “Hội này mấy năm nay cứ thu mua tủy thạch mãi, chả biết dùng làm gì, mà công nhận nó đẹp thật.”
Tô Huyền: “Ý các cậu là, người họ Hàn kia có tủy thạch? Anh ta tới thương lượng giá với hội?”
Nếu thứ này thực sự quý giá, phó hội trưởng đích thân ra đón cũng hợp lý thôi.
Jenny: “Chứ còn gì nữa?”
Tô Huyền nhún vai: “Cũng đúng, mà giờ tôi chỉ muốn biết tối nay uống gì thôi.”
“Vậy đi luôn nào!”
Tạ Khê vẫy tay: “Tôi cũng đói rồi.”
Cả nhóm kéo nhau ra cửa.
Ai nấy trông như vừa bò ra từ bãi chiến trường, máu me be bét, nhưng vết thương đều đã được chữa lành, bước đi vẫn nhanh nhẹn dứt khoát, khiến đám lính đánh thuê xung quanh phải né đường.
“Là Tạ Khê kìa.”
“Họ vừa giết con Bách Túc Sí Trùng đấy, tôi thấy xác nó rồi.”
“Vãi thật? Con trưởng thành á?”
Xung quanh lại rộ lên tiếng bàn tán nhỏ nhỏ.
“Đừng nhìn họ nữa!”
“Không biết à? Tạ Khê là dị năng giả cấp bốn đấy, đừng có dại mà gây chuyện.”
Năm người đi tới cửa hội, lướt ngang qua Hàn Dự, Thomas và mấy người kia.
Tô Huyền nghe loáng thoáng mấy câu khách sáo trong cuộc trò chuyện của họ, cũng chẳng mong đợi gì bí mật được tiết lộ ở nơi này.
“?”
Đột nhiên, Hàn Dự nghiêng đầu, như vô tình liếc nhìn đám lính đánh thuê vừa đi ngang, ánh mắt dừng lại trên người Tô Huyền một giây.
Cái dáng người gầy gò, tóc đen xoăn rối, mặt mũi bị che kín, bước đi nhẹ nhàng, toàn thân vương mùi máu, trông chẳng khác gì bao lính đánh thuê khác trong sảnh.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, Hàn Dự đã nhận ra, người này từng giết không ít người.
Có lẽ không phải người mà anh ấy nghĩ đến.
Thế nhưng, vóc dáng mảnh khảnh và mái tóc đen xoăn rối ấy lại khiến người ta cảm thấy quen quen một cách kỳ lạ.
“Khoan đã.” Hàn Dự giơ tay chặn cô lại.
Cả đại sảnh bỗng chốc im phăng phắc.
Những người bên cạnh Hàn Dự ai nấy đều tỏ ra khó hiểu.
Phó hội trưởng Thomas cũng lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không hiểu vì sao anh ta lại hành động như vậy.
Người bị anh ta chặn lại cũng là kiểu lính đánh thuê điển hình.
Người này đeo kính bảo hộ đen kịt và mặt nạ thở, che kín cả khuôn mặt, áo khoác cũng dày cộp, nhìn qua chẳng ai đoán nổi là nam hay nữ.
“Tránh ra.”
Người đó lạnh lùng lên tiếng, giọng nói truyền qua mặt nạ thở nghe hơi méo mó nhưng vẫn nhận ra là nữ.
Hàn Dự đưa tay ra, như thể định lật mặt nạ của cô: “Cô có phải là…”
Chưa kịp nói hết câu, lính đánh thuê đã vung nắm đấm thẳng vào mặt anh ta.
Đám đông xung quanh lập tức lộ vẻ hóng hớt.
Với những người suốt ngày sống trong cảnh chiến đấu, chuyện này chẳng có gì lạ.
Đột nhiên bị người lạ chặn đường, lại còn định lột mặt nạ, ai cũng nghĩ là bị khiêu khích. Đã bị khiêu khích thì phản ứng bản năng là đánh trả.
Nếu Tô Huyền không ra tay, người khác lại tưởng cô yếu đuối dễ bắt nạt.
“Cô…”
Hàn Dự hơi sững người, dường như không ngờ tới chuyện này, nhưng vẫn dễ dàng giơ tay lên đỡ lấy cú đấm.
Sức mạnh trong cú đấm này chẳng đáng là bao.
Trong mắt anh ta lóe lên chút coi thường, định mở miệng nói gì đó.
Nhưng ngay sau đó, một luồng sáng xanh trắng chói lóa bùng nổ. Hàng vạn tia điện rực rỡ như đàn rắn lao ra khỏi hang, tiếng xé gió rít lên chói tai.
Dòng điện dữ dội trong nháy mắt xuyên qua da thịt, đau đớn đến mức không thể tưởng tượng nổi lan khắp toàn thân.
Hàn Dự lùi lại một bước, được đám thuộc hạ bên cạnh đỡ lấy.
“Cô điên rồi à?” Một người đàn ông bên cạnh anh ta gào lên giận dữ: “Sao lại ra tay đánh người luôn thế? Đồ rác rưởi hạ đẳng của Hắc tinh!”
Tô Huyền chẳng buồn đáp.
Cô vốn chẳng có ấn tượng gì với đám thuộc hạ của Hàn Dự. Chỉ biết sau này bọn họ đều sẽ giữ chức lớn trong hạm đội Đế quốc.
Nhưng thì sao chứ? Nếu một lính đánh thuê bị chặn đường, bị lột mặt nạ mà vẫn nhịn được, thì thôi khỏi lăn lộn ở hành tinh này nữa cho rồi.
Coco đứng bên cạnh lạnh lùng cười khẩy: “Sao không hỏi bạn anh tại sao tự dưng chặn đường bọn tôi?”
Đôi mắt mèo màu mật ong ấy ánh lên sát khí: “Nếu không muốn đánh nhau thì đừng làm mấy trò đó.”
“Sao? Muốn thử không? Đám tự cho mình là thượng đẳng, các người?”
Alan cũng cười lạnh, bước tới: “Ở đây thêm chút nữa chắc bị không khí dưới phố ngầm đầu độc chết mất.”
Cả nhóm ai nấy đều cao ráo, chỉ cần bước lên hai bước đã che kín Tô Huyền phía sau lưng.
“Các người…”
Đám thuộc hạ của Hàn Dự cũng bị chọc giận.
Hai bên căng như dây đàn, chỉ chực lao vào đánh nhau.
Phó hội trưởng đành phải nhảy ra hòa giải: “Xin lỗi, anh Tạ.”
Thomas nhìn về phía đội trưởng nhóm lính đánh thuê: “Tôi nghĩ có thể anh Hàn đây nhận nhầm người, chắc giữa họ từng có quen biết gì đó.”
Tạ Tê lạnh lùng liếc ông ta một cái: “Tôi tự tay tuyển từng người trong đội, tôi chắc chắn họ không có vấn đề gì.”
Câu này rõ ràng là nói Tô Huyền không có gì mờ ám, càng không thể là tội phạm truy nã, thậm chí còn trực tiếp coi cô là người trong đội.
Thomas nghe ra ý này, chỉ đành vội vàng gọi Hàn Dự xuống dưới nói chuyện riêng.
Đám lính đánh thuê cũng rời đi.
You cannot copy content of this page
Bình luận