Chương 1:
10/04/2025
Chương 2:
10/04/2025
Chương 3:
10/04/2025
Chương 4:
10/04/2025
Chương 5:
10/04/2025
Chương 6:
10/04/2025
Chương 7:
10/04/2025
Chương 8:
10/04/2025
Chương 9:
10/04/2025
Chương 10:
10/04/2025
chương 11:
10/04/2025
Chương 12:
10/04/2025
Chương 13:
10/04/2025
Chương 14:
10/04/2025
Chương 15:
10/04/2025
Chương 16:
10/04/2025
Chương 17:
10/04/2025
Chương 18:
10/04/2025
Chương 19:
10/04/2025
Chương 20:
10/04/2025
Chương 21:
10/04/2025
Chương 22:
10/04/2025
Chương 23:
10/04/2025
Chương 24:
10/04/2025
Chương 25:
10/04/2025
Chương 26:
10/04/2025
Chương 27:
10/04/2025
Chương 28:
10/04/2025
Chương 29:
10/04/2025
Chương 30:
10/04/2025
Chương 31:
10/04/2025
Chương 32:
10/04/2025
Chương 33:
10/04/2025
Chương 34:
10/04/2025
Chương 35:
10/04/2025
Chương 36:
10/04/2025
Chương 37:
10/04/2025
Chương 38:
10/04/2025
Chương 39:
10/04/2025
Chương 40:
10/04/2025
Chương 41:
10/04/2025
Chương 42:
10/04/2025
Chương 43:
10/04/2025
Chương 44:
10/04/2025
Chương 45:
10/04/2025
Chương 46:
10/04/2025
Chương 47:
10/04/2025
Chương 48:
10/04/2025
Chương 49:
10/04/2025
Chương 50:
10/04/2025
Chương 51:
10/04/2025
Chương 52:
10/04/2025
Chương 53:
10/04/2025
Chương 54:
10/04/2025
Chương 55:
10/04/2025
Chương 56:
10/04/2025
Chương 57:
10/04/2025
Chương 58:
10/04/2025
Chương 59:
10/04/2025
Chương 60:
10/04/2025
Chương 61:
10/04/2025
Chương 62:
10/04/2025
Chương 63:
10/04/2025
Chương 64:
10/04/2025
Chương 65:
10/04/2025
Chương 66:
10/04/2025
Chương 67:
10/04/2025
Chương 68:
10/04/2025
Chương 69:
10/04/2025
Chương 70:
10/04/2025
Chương 71:
10/04/2025
Chương 72:
10/04/2025
Chương 73:
10/04/2025
Chương 74:
10/04/2025
Chương 75:
10/04/2025
Chương 76:
10/04/2025
Chương 77:
10/04/2025
Chương 78:
10/04/2025
Chương 79:
10/04/2025
Chương 80:
10/04/2025
Chương 81:
10/04/2025
Chương 82:
10/04/2025
Chương 83:
10/04/2025
Chương 84:
10/04/2025
Chương 85:
10/04/2025
Chương 86:
10/04/2025
Chương 87:
10/04/2025
Chương 88:
10/04/2025
Chương 89:
10/04/2025
Chương 90:
10/04/2025
Chương 91:
10/04/2025
Chương 92:
10/04/2025
Chương 93:
10/04/2025
Chương 94:
10/04/2025
Chương 95:
10/04/2025
Chương 96:
10/04/2025
Chương 97:
10/04/2025
Chương 98:
10/04/2025
Chương 99:
10/04/2025
Chương 100:
10/04/2025
Chương 101:
10/04/2025
Chương 102:
10/04/2025
Chương 103:
10/04/2025
Chương 104:
10/04/2025
Chương 105:
10/04/2025
Chương 106:
10/04/2025
Chương 107:
10/04/2025
Chương 108:
10/04/2025
Chương 109:
10/04/2025
Chương 110:
10/04/2025
Chương 111:
10/04/2025
Chương 112:
10/04/2025
Chương 113:
10/04/2025
Chương 114:
10/04/2025
Chương 115:
10/04/2025
Chương 116:
10/04/2025
Chương 117:
10/04/2025
Chương 118:
10/04/2025
Chương 119:
10/04/2025
Chương 120:
10/04/2025
Chương 121:
10/04/2025
Chương 122:
10/04/2025
Chương 123:
10/04/2025
Chương 124:
10/04/2025
Chương 125:
10/04/2025
Chương 126:
10/04/2025
Chương 127:
10/04/2025
Chương 128:
10/04/2025
Chương 129:
10/04/2025
Chương 130:
10/04/2025
Chương 131:
10/04/2025
Chương 132:
10/04/2025
Chương 133:
10/04/2025
Chương 134:
10/04/2025
Chương 135:
10/04/2025
Chương 136:
10/04/2025
Chương 137:
10/04/2025
Chương 138:
10/04/2025
Chương 139:
10/04/2025
Chương 140:
10/04/2025
Chương 141:
10/04/2025
Chương 142:
10/04/2025
Chương 143:
10/04/2025
Chương 144:
10/04/2025
Chương 145:
10/04/2025
Chương 146:
10/04/2025
Chương 147:
10/04/2025
Chương 148:
10/04/2025
Chương 149:
10/04/2025
Chương 150:
10/04/2025
Chương 151:
10/04/2025
Chương 152:
10/04/2025
Chương 153:
10/04/2025
Chương 154:
10/04/2025
Chương 155:
10/04/2025
Chương 156:
10/04/2025
Chương 157:
10/04/2025
Chương 158:
10/04/2025
Chương 159:
10/04/2025
Một lát sau, tiểu hộ sĩ từ phòng trực ban cầm một đống thư tín quay về, tổng cộng có tám bức thư.
Mặt bìa tuyết trắng, chữ viết thanh tú tinh tế, nhìn qua liền biết là do nữ viết. Tiểu hộ sĩ chưa kịp nhìn lâu thì đã bị thủ trưởng cầm lấy.
Tưởng Kiến Quân mở từng bức thư ra đọc, bức thư của con gái đều là những lời lẽ ngọt ngào đáng yêu, thể hiện sự nhớ nhung mong đợi, anh ta đọc từng hàng từng hàng, nhìn chăm chú thật lâu không nói gì.
Tưởng Kiến Quân nhìn lại lịch, ánh mắt anh ta hoàn toàn trầm xuống, những ngày này…Vừa đúng vào thời gian quân khu G diễn tập quân sự.
Ba tháng rồi, Lan Hương.
……..
Trong túi của Triệu Lan Hương là một sấp tiền, còn có phiếu đường, cô thỏa mãn trở về.
Lúc làm việc ở đại đội Mạ Non, cô thuận tiện đi tìm Lương Thiết Trụ một chuyến, đặt anh ta túi tờ danh sách mà cô muốn mua là mười cân bột mì, mười cân gạo nếp, một túi sản miền núi.
Lương Thiết Trụ rất nhanh nói ra tổng số tiền: “Bốn đồng tám hào.”
Triệu Lan Hương đưa cho anh ta sáu đồng.
Cô nói: “ Về sau sẽ thường xuyên mua lương thực của anh, như thế nào không biết xấu hổ để anh là việc không công, không cần trả tiền thừa cho tôi.”
Lương Thiết Trụ nào dám cầm tiền của cô, anh ta nói: “Anh Bách mà biết sẽ đánh tôi mất.”
Triệu Lan Hương nghi hoặc hỏi: “Chuyện này cùng anh Bách có liên quan gì đâu?”
Lương Thiết Trụ nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt không có chút nào che dấu ý cười.
Triệu Lan Hương hất đầu, không nghĩ tới đôi mắt này lại độc như vậy. Lúc Hạ Tùng Bách còn ngây ngốc chưa nhận ra được cái gì, anh ta đã nhìn thấu mọi thứ.
Cô đột nhiên ho khan một tiếng: “Giấu kín, không được để lộ ra ngoài, nếu không anh Bách biết được sẽ tức giận.”
Lương Thiết Trụ liên tục gật đầu tỏ lòng trung thành.
Triệu Lan Hương đặt xong lương thực cảm thấy mỹ mãn mà trở về thôn Hà Tử. Tuy rằng xin nghỉ cả ngày, nhưng vì trở về sớm, nên buổi chiều cô chỉ ngủ trưa một lúc rồi đúng giờ tới công trường làm việc.
Triệu Lan Hương đẩy xe nhỏ đến bãi đá thải, không nghĩ tới ở đó lại có một thanh niên đang giúp Chu Gia Trân làm việc.
Cô đi qua, người thanh niên nọ liền đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Tôi…tôi tưởng hôm nay cô không đến đây làm việc, nên mới lại đây giúp … giúp một tay.”
Triệu Lan Hương liếc mắt nhìn chỗ đá đã được chuyển đi gần hết, ngoài ý muốn liếc nhìn Chu Gia Trân.
Chu Gia Trân lại nói: “Cảm ơn đồng chí, anh trở về làm việc của mình đi!”
Triệu Lan Hương nói: “Mọi việc đều làm xong rồi a, cảm giác thật là thoải mái.”
Chu Gia Trân hừ hừ mà nói: “Lần trước Hạ lão nhị không phải là mỗi ngày cũng đều đến giúp cô à?”
“Anh ta hiện tại thế nào, vết thương đã khá hơn chưa?”
Chu Gia Trân buồn buồn nói: “Haiz! Anh ta có thói quen ôm đồm mọi việc, làm cho xương cốt của tôi cũng lười quen, hôm nay cố tình cô còn không tới, eo tôi thiếu chút nữa thì không đứng thẳng được.”
Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Hôm nay thật sự là rất cảm ơn đồng chí Ngô, nếu không cô ấy sẽ mệt chết đi. Lần sau gặp lại chúng ta nhất định phải cảm ơn lòng nhiệt tình của đồng chí ấy.”
Chu Gia Trân sờ sờ khuôn mặt mình, cảm giác có điểm không đúng.
Chu Gia Trân hồn nhiên mà đẩy xe nhỏ đi lấy đá, cô ấy vừa mới bỏ một cục đá vào xe, liền hậu tri hậu giác mà đỏ bừng mặt chạy tới, tức giận mà đánh nhẹ Triệu Lan Hương một cái.
“Hạ lão nhị còn chưa nói cảm ơn, tôi làm gì phải nói cảm ơn anh ta !”
Chu Gia Trân nói xong, lại tiếp tục nhỏ giọng giải thích: “Không phải khoảng thời gian trước tôi có đọc “Thép đã tôi thế đấy” sao? Anh ta nhìn thấy, muốn chia sẻ tác phẩm tâm đắc với tôi. Chúng tôi chỉ hàn huyên vài câu.”
Triệu Lan Hương nghiêm trang nói: “Đây là một tác phẩm hay, hai người nên nói chuyện nhiều hơn, việc giao lưu này rất có ích.”
Chu Gia Trân nói: “Tôi muốn thảo luận với cô cơ.”
Triệu Lan Hương nhanh chóng xua tay: “Tôi không được, cũng không hiểu gì, nói với tôi giống như đàn gẩy tai trâu. Vẫn là đồng chí Ngô học rộng biết nhiều, nhân tài như vậy mới có thể có chung tư tưởng với cô.”
Chu Gia Trân hung hăng nhéo Triệu Lan Hương một cái, thở phì phì mà đi chở đá vụn.
Sau khi làm công xong, tối hôm nay, Triệu Lan Hương không có làm cơm chiều, trừ bỏ Hạ Tam Nha tuổi nhỏ có chút ủy khuất mà bĩu môi, chị cả Hạ lại cười tủm tỉm, dù chị chỉ ăn khoai lang đỏ trộn cơm cũng cảm thấy ngon, giống như là trong bát cơm của chị là sơn hào hải vị.
Triệu Lan Hương cũng học theo ăn khoai lang đỏ và gạo lức. Tuy rằng không có nước canh nhưng gần đây ăn quen dạ dày hấp thu cũng tốt, dù sao hoa màu cũng không có dầu mỡ, dễ tiêu hóa.
………
Vào nửa đêm, Triệu Lan Hương bị một trận tiếng khóc thê lương đánh thức. Cô giật mình, xoay người bò dậy.
Triệu Lan Hương giơ cao đèn dầu, đi theo thanh âm đến phòng bà nội Hạ Tùng Bách.
Trong căn phòng tối đen có thắp một bóng đèn nhỏ, bà lão ghé vào bên giường gào khóc, một tầng sương che kín đôi mắt, ánh sáng mỏng manh của bóng đèn càng làm cho dáng vẻ bà trông càng thê thảm.
Đôi mắt đẫm lệ của bà lão mông lung ngẩng lên, tức giận nói: ‘Đi ra ngoài!”
Triệu Lan Hương chạy nhanh ra ngoài, lưu lại ngọn đèn trên bàn.
Cô ở bên ngoài hỏi: “Bà nội làm sao vậy?”
Bà lão không trả lời cô.
Triệu Lan Hương ở nhà họ Hạ nhưng cũng không nói chuyện với bà được mấy lần. Bà cụ cũng không có hành động giống như người bình thường, tính cách bà có chút cổ quái. Lần đầu tiên cô có ý niệm muốn đi gặp người mà đời trước cô chưa bao giờ gặp qua, nhưng khi bưng bát cơm muốn đem vào cho bà, chị cả Hạ lại ngăn cô lại.
Ngẫu nhiên cũng có vài lần cô gặp được bà lúc chị cả Hạ dẫn bà ra phơi nắng. Bà cụ nhìn Triệu Lan Hương lạnh nhạt không gần không xa, giống như người xa lạ.
chị cả Hạ rất nhanh bị Triệu Lan Hương đánh thức. Chị ôm bà vỗ về từng chút từng chút một. Ban đêm tối đen, chị không thể dùng thủ ngữ, bà cụ bắt lấy tay chị thương tâm khóc nói: “ Tùng Bách có phải xảy ra chuyện hay không?”
Chị cả Hạ cầm đèn lại đây, nói với bà nội: “Không phải.”
“ Không cần lo lắng, nó rất tốt.”
“Nó có phải xảy ra chuyện rồi không?” Bà cụ khổ sở mà lau nước mắt.
Triệu Lan Hương không đành lòng nhìn tiếp, đi đến phòng Hạ Tùng Bách gọi anh dậy.
Mấy ngày nay, anh đều ngủ rất sâu.
Hạ Tùng Bách hơn nửa đêm nhìn thấy một cô gái ngồi ở mép giường mình, tim đập kịch liệt, chờ anh tỉnh táo lại mới phát hiện ra thật sự là Triệu Lan Hương.
Hạ Tùng Bách xoa xoa tóc, tiếng nói âm trầm gần như không nghe rõ. Anh giống như nói không nên lời: “Em lại làm sao vậy?”
Triệu Lan Hương nói: “Bà nội khóc, không giấu được nữa, anh sang xem bà đi. Bà đã ba ngày chưa gặp anh, cho rằng anh đã xảy ra chuyện.”
Hạ Tùng Bách nghe vậy đột nhiên ngồi bật dậy, động tác đột ngột làm rách miếng băng vải.
Triệu Lan Hương ngăn anh lại: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy, đợi lát nữa anh khập khiễng mà qua đó, bà làm sao có thể chịu được?”
Hạ Tùng Bách nghe vậy lập tức ngừng lại, anh đứng lên khập khiễng mà đến phòng bà nội.
Bà Lý thấy đứa cháu đích tôn tay chân bị nẹp lại, vuốt tay anh, vuốt chân anh, lại sờ sờ đầu anh, đôi mắt khóc đến sắp mù: “ A Bách đáng thương của bà…”
Hạ Tùng Bách ôm bà nội, trầm mặc an ủi bà.
Một lát sau, anh vẫn thấy bà còn khóc, bất đắc dĩ mà nói: “Cũng không phải bị đứt tay đứt chân, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi ạ.”
Bà lão lúc này mới ngừng rơi nước mắt, bà khóc một lúc thì cũng ngủ, lúc ngủ miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm một tiếng đáng thương.
Hạ Tùng Bách nói: “Em đã nói sẽ không lừa được bà, chị còn không tin.”
Chị cả Hạ trừng mắt liếc nhìn em trai một cái, hung hăng đánh anh mấy cái: “Đi ngủ.”
Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ nhùn nhún vai, trở lại phòng của mình.
Anh phát hiện Triệu Lan Hương vẫn còn ở trong phòng anh, anh gõ gõ cửa: “Em trở về ngủ đi.”
Triệu Lan Hương đột nhiên nói chuyện xảy ra lúc ban ngày, hỏi: “Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền….Đây là mật mã kỳ quái gì vậy?”
Hạ Tùng Bách nhàn nhạt mà nói: “Có cái gì kỳ quái, hôm nay em đã gặp người đó sao?”
Những cái như một hai ba bốn năm, lên núi cắt cỏ không khiêu vũ mới là những ám hiệu kỳ quái.
Triệu Lan Hương nói: “Anh ta không nói chuyện, trực tiếp để em vào.”
Triệu Lan Hương lẩm bẩm: “Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền, Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.”
Cô ngẫm nghĩ một chút nói:
“Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.
Dịch nghĩa
Người cười ta là kẻ điên cuồng
Ta cười, người nhìn nhưng có hiểu đâu
Chẳng thấy mộ của hào kiệt Ngũ Lăng đó sao
Không hoa, không rượu, bị san bằng làm ruộng cày.”
Triệu Lan Hương suy tư nói: “Đây là một câu trong bài thơ, không phải bà dạy anh chứ?”
“Bà là người rất có học thức, còn dạy anh viết chữ. Em nhìn thấy bà đối với mọi người rất hòa ái, bất quá tại sao mỗi lần bà nhìn em đều không như vậy?”
Cuối cùng đây mới là điều Triệu Lan Hương muốn hỏi nhất.
Hạ Tùng Bách mấp máy môi, ngập ngừng một chút, ngữ khí có chút tùy hứng: “Em còn chưa phải là vợ của anh đã bắt đầu quan tâm đến thái độ của bà nội?”
Triệu Lan Hương tức giận lườm anh một cái.
Hạ Tùng Bách nghĩ nghĩ nói: “Bà rất lương thiện, nhưng cuộc đời quá cực khổ, trong lòng có chút oán hận. Đổ lên đầu em, em cũng đừng oán hận bà. Thực ra bà trừ bỏ mấy người tụi anh, những người khác bà đều không tín nhiệm.”
Hạ Tùng Bách thấy trong mắt cô đầy tò mò, rất có bộ dáng tâm tình đêm khuya, Hạ Tùng Bách lại bắt đầu thấy đau đầu.
Anh kéo cô đến cửa nói: “Trở về phòng em ngủ đi! Ngủ ngon.”
You cannot copy content of this page
Bình luận