Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 24:

Chương trước

Chương sau

Yến Chính Dương rất bình tĩnh trả lời.

 

“Chỉ mới hai tuần ngắn ngủi, cậu chắc chắn cảm giác của cậu dành cho Lục Chiêu Nam là thích, chứ không phải chỉ là sự mới lạ chứ?”

 

“Cậu thậm chí còn chưa hiểu rõ về anh ta. Gia cảnh của anh ta rất phức tạp, cậu không cần thiết phải mạo hiểm.”

 

“Tôi phân biệt được cảm xúc của mình, ít nhất còn rõ ràng hơn cậu, Yến Chính Dương.”

 

Cậu ta ngẩn người, chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không nói được gì.

 

Tôi không muốn tiếp tục tranh luận với cậu ta, lập trường đã thể hiện rõ ràng rồi.

 

Cuối cùng, tôi nói:

 

“Thôi vậy, tôi đi tìm mẹ tôi và dì Yến đây.”

 

Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi phòng bệnh.

 

Hai ngày sau, dì Yến xuất viện.

 

Nghe nói bà nhất quyết muốn ly hôn với chú Yến, và Yến Chính Dương cũng rất ủng hộ quyết định của mẹ mình.

 

Lúc này, chú Yến lại sợ hãi.

 

Ông lập tức chia tay mẹ của Tống Thi, quay về nhà cầu xin vợ con tha thứ, hứa hẹn sẽ thay đổi triệt để.

 

Dì Yến không bị lay động, thậm chí còn bắt đầu tìm việc làm.

 

Sau bao năm làm nội trợ, dường như bà đã nhìn thấu được một số việc.

 

Ngay cả ông bà nội của Yến Chính Dương cũng rất ủng hộ việc ly hôn, thậm chí còn khuyên con trai mình sớm dọn ra ngoài.

 

Ngôi nhà đương nhiên được để lại cho dì Yến và Yến Chính Dương.

 

Họ thậm chí không cho phép ông ta mang theo xe, còn công khai yêu cầu ông ta “ra đi tay trắng”.

 

Nghe đến đây, tôi không khỏi cảm thán.

 

Ông bà nội của Yến Chính Dương đúng là những người cứng rắn và công bằng.

 

Thật ra cũng không thể trách họ.

 

Bao năm qua, dì Yến luôn là người chăm sóc chu đáo cho cuộc sống hàng ngày của hai ông bà, gần như không thiếu bất kỳ điều gì.

 

Chính nhờ vậy, chú Yến mới có thể yên tâm phát triển sự nghiệp, đạt được thành công như ngày hôm nay.

 

Hai ông bà đứng về phía con dâu cũng là chuyện bình thường.

 

Còn về phía mẹ của Tống Thi, hiện tại danh tiếng trong khu dân cư đúng là không dám khen.

 

Ngay cả những tin xấu về con gái bà ta là Tống Thi cũng bị lôi ra không ít.

 

Nghe đâu nhà họ đã treo biển bán nhà qua trung gian, chắc là lại sắp chuyển nhà nữa rồi.

 

Sáng ngày 5/1, Lục Chiêu Nam gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi có muốn đi xem phim không.

 

Tôi lập tức ngồi bật dậy.

 

 Đi, tất nhiên phải đi rồi.

 

“Được, lát nữa tôi qua đón em.”

 

Lục Chiêu Nam trả lời.

 

Tôi vui vẻ đi xuống lầu.

 

Trong bếp có người đang nói chuyện với mẹ tôi.

 

Tôi cảm thấy kỳ lạ, cha tôi đi công tác mãi chưa về, vậy bà ấy đang nói chuyện với ai?

 

Đi vào bếp, tôi lại nhìn thấy Yến Chính Dương.

 

“Hai người đang làm gì vậy?”

 

Mẹ tôi quay sang nhìn tôi.

 

“Vi Vi, con dậy rồi à? Ăn sáng đi, Chính Dương đã mua cho con món xôi gà và há cảo tôm nước mà con thích ăn rồi này.”

 

Nhìn hộp đựng, tôi phát hiện đúng là món của quán trà sáng Quảng Đông mà tôi hay thích.

 

Nhưng quán đó gần đây đã chuyển địa điểm sang phía Nam thành phố, lái xe từ nhà tôi tới đó mất khoảng nửa tiếng, đi về là một tiếng đồng hồ.

 

Bây giờ mới bảy giờ sáng.

 

Chẳng lẽ Yến Chính Dương đã dậy từ sáu giờ sao? Cậu ta điên rồi chắc.

 

Nghĩ kỹ lại, hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi.

 

“Yến Chính Dương, cậu đang làm gì vậy?”

 

Cậu ta mỉm cười nhìn tôi.

 

“Không phải cậu thích ăn xôi gà của quán đó sao?”

 

Đúng là tôi thích, nhưng đâu liên quan gì tới cậu. Chuyện này làm tôi hơi bất an.

 

Những năm qua, tôi đã mang rất nhiều bữa sáng cho Yến Chính Dương, gần như cuối tuần nào cũng đảm bảo bữa sáng của cậu ta.

 

Nhưng cậu ta rất ít khi mua cho tôi.

 

Để mua món xôi gà tôi thích, phải dậy sớm và lái xe đi xa như vậy, quả thực khiến tôi không thể hiểu nổi.

 

Không phải vì vấn đề tiền bạc, mà là cậu ta không phải người dậy sớm.

 

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

 

Tôi nghi ngờ hỏi.

 

“Không làm gì cả, chỉ mua bữa sáng thôi, ăn nhanh đi, không lát nữa nguội mất.”

 

Tại bàn ăn.

 

 Yến Chính Dương tiếp tục trò chuyện với mẹ tôi, giống như cách tôi từng nói chuyện với dì Yến ở nhà cậu ta, tự nhiên và thân thiết vô cùng.

 

 Tôi thậm chí không chen nổi một câu, cứ thế lặng lẽ ăn hết bữa sáng.

 

Sau bữa ăn, mẹ tôi vào bếp rửa bát, để lại hai chúng tôi trong phòng khách.

 

Thực ra tôi cũng đoán được ý định của Yến Chính Dương, nhưng làm thế này chỉ là phí công vô ích mà thôi.

 

Hai người nói dăm ba câu vu vơ, điện thoại của tôi reo lên.

 

Nghe xong cuộc gọi, tôi nói với cậu ta một tiếng, rồi lên lầu thay đồ, trang điểm nhẹ, sau đó đi xuống.

 

“Đi ra ngoài à?”

 

Yến Chính Dương hỏi.

 

“Ừm.”

 

“Để tôi đưa cậu đi.”

 

“Không cần đâu, có người tới đón tôi rồi.”

 

Yến Chính Dương gật đầu, không nói thêm.

 

Một lát sau, Lục Chiêu Nam tới.

 

Anh bước vào chào mẹ tôi, khi thấy Yến Chính Dương, sắc mặt anh rõ ràng sững lại.

 

Ngay cả mẹ tôi cũng bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

 

Hết Chương 24:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page