Khang Nhất Hào gật đầu như gà mổ thóc: “Học rồi học rồi! Trước tôi học đến lớp 12 rồi đấy, đừng nhìn vẻ ngoài thế này, chứ hồi xưa điểm tôi cũng khá lắm. Chỉ cần đọc lại là nhớ ra liền!”
Hắn ta trả lời vô cùng chân thành, đến mức suýt nữa thì đọc luôn bài Tỳ bà hành tại chỗ để chứng minh mình thật sự có học, chỉ sợ lại bị Quý Hảo “thuyết phục học hành” một lần nữa.
“Thế thì tốt rồi.” Quý Hảo vỗ vai hắn ta, những người xung quanh cũng gật gù với vẻ đầy an ủi.
Khang Nhất Hào cười ngốc nghếch, chỉ thấy ngôi trường này đúng là toàn yêu ma yêu quái… nhưng ai nấy đều đam mê học tập, suốt ngày không quên răn dạy người khác chăm học.
Hắn ta hoàn toàn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Cho đến khi chiếc xe lắc lư chạy tới một góc tối om, nhìn thấy đống đề thi trải dưới đất, Khang Nhất Hào muốn quay đầu bỏ chạy thì đã muộn.
May mà đám yêu này cũng chưa đến mức tàn nhẫn bắt hắn ta làm hết một mình. Mỗi người một ít, phân công rất đều tay, hơn nữa đề thi lớp 10 cũng vừa tầm mình, thế là vẫn quấn chăn ở lại.
Khi đang chăm chú làm bài địa lý, thì ông chú ngồi đối diện, người đang viết bài Văn — đột nhiên lên tiếng: “Cậu em à, dạo này trông hơi yếu đấy.”
Khang Nhất Hào: ? Lần đầu gặp mà đã chửi người ta à?
Trong cái trường mà quỷ còn nhiều hơn người này, hắn ta quyết định chọn cách quấn chăn chặt thêm một vòng, yếu thì yếu, nhịn là sống.
Hạc Tri Thư vẫn viết mạch lạc bài văn dài cả ngàn chữ, vừa viết vừa nói tiếp: “Bát tự vốn đã hơi nhẹ, lại vừa dính phải thứ bẩn thỉu, nếu còn bị nhập thêm vài lần nữa thì e là hồn phách cũng khó mà giữ nguyên vẹn.”
Quý Hảo chống cằm bằng bút, gia nhập vào đội ngũ tám chuyện: “Vừa nãy người đi cùng cậu ta đã mất đi hồn phách, ngơ ngẩn đần độn chỉ còn lại chấp niệm của mình. Nếu cậu cũng biến thành như vậy, có khi nào sẽ cầm điện thoại đi lòng vòng trong trường quay video chúng tôi không?”
Khang Nhất Hào sợ đến mức làm rơi cả cây bút. Chấp niệm của hắn ta là gì? Là lượt xem chứ còn gì nữa!
Nếu không phải vì livestream kinh dị thu hút nhiều người xem, hắn ta cũng chẳng làm nghề này.
Nếu thật sự đến mức hồn phách tổn hại, quay yêu ma quỷ quái thì còn đỡ, sợ nhất là vì chấp niệm với lượt xem mà nhảy múa thoát y. Đến lúc đó, cả mạng xã hội nổ tung vì xấu hổ, hắn ta cũng khỏi cần tỉnh lại nữa.
“Vậy… vậy phải làm sao đây?” Khang Nhất Hào nói năng lắp bắp, nhanh chóng tự kiểm điểm, cảm thấy nếu bản thân mất đi lý trí thì đúng là có khả năng làm ra mấy chuyện mất mặt như vậy.
“Rất đơn giản mà, đừng để bị nhập là được. Chờ khi dương khí hồi phục thì mấy thứ đó cũng khó mà dính vào cậu.”
Khang Nhất Hào: …
Câu này chẳng khác gì chưa nói.
Hắn ta thành khẩn cầu cứu: “Vậy làm sao mới không bị nhập hồn?”
Hạc Tri Thư viết xong bài luận cũng thấy hơi mệt, duỗi người hoạt động gân cốt, dùng ánh mắt ra hiệu về phía bài kiểm tra trước mặt.
Khang Nhất Hào lập tức cầm bài lên: “Chỉ còn phần đọc hiểu văn hiện đại thôi, để tôi viết là được.”
Hạc Tri Thư rất hài lòng với sự chủ động của cậu thanh niên này, cầm lại cuốn sách đọc dở ban nãy rồi nói tiếp: “Tìm một người có thể chém giết mọi loại yêu tà để bảo vệ cậu, hoặc đến những nơi bọn chúng không dám bén mảng. Nếu cậu không có lựa chọn nào khác, tôi đề cử Trung học Dao Khởi.”
Mấy câu trước nghe còn hợp lý, nhưng đến câu cuối cùng thì Khang Nhất Hào im lặng. Hắn ta nhìn bài kiểm tra trước mặt, tự hỏi: Mấy lời này có khi nào chỉ là cái cớ để giữ mình – một lao động giá rẻ – ở lại không đấy?
Thấy Hạc Tri Thư bắt đầu lười biếng, Quý Hảo cũng không nhịn được nữa, quay sang nói với Khang Nhất Hào: “Cái đề này làm phiền chết đi được, Tiểu Hào, cho tôi mượn điện thoại chơi chút nha.”
“Được, để tôi mở khóa.” Khang Nhất Hào lấy điện thoại ra, vừa bật sáng màn hình thì một dấu tay đầy máu từ bên trong trồi ra, dọa hắn ta sợ đến mức vội vàng ném điện thoại đi.
“Cái này đắt tiền lắm đó.” Quý Hảo xót của chụp lấy, lật điện thoại lại thì tình cờ đối mắt với một khối thịt mơ hồ trong màn hình. Cô ta đưa điện thoại cho Tiểu Trinh rồi nói: “Là oán khí, nhưng không dính nghiệp lực, ăn không?”
Đôi mắt bị tóc che khuất của Tiểu Trinh ánh lên vẻ vui mừng, gật đầu rồi lập tức chui vào trong điện thoại. Thứ oán khí đáng sợ này đối với cô ta mà nói đúng là đại bổ.
Vài giây trôi qua, Tiểu Trinh vẫn chưa trở ra, khiến Khang Nhất Hào hơi lo lắng: “Có khi nào gặp nguy hiểm gì rồi không?”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng