Rời khỏi sảnh hiệp hội, Tô Huyền cho anh ta xem năng lực của mình, anh ta hỏi cô có thể duy trì bao lâu, có chịu nổi mười giây không.
“…Được.”
Thấy vậy, người đàn ông tóc nâu không hỏi thêm gì, lại xem tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của cô, gật đầu tỏ ý hài lòng.
Nhiệm vụ lần này là thu thập Bách Túc Sí Trùng, ấu trùng của loài này có thể dùng làm thuốc, chủ nhiệm vụ đang cần gấp, trả giá cao hơn thị trường mười phần trăm để mua lại.
Tô Huyền hỏi: “Vậy nhiệm vụ là đánh sập tổ của chúng? Không vấn đề gì, anh tên gì vậy?”
“Tạ Tê.”
Anh ta báo tên, sau đó mở quang não kéo cô vào đội, rồi dẫn cô lên xe cánh. Loại xe này thân hình cầu không đều, hai bên có cánh dài vểnh ra phía sau, dưới gầm còn có mô-đun phản trọng lực, thấp nhất có thể bay cách mặt đất mười phân.
Sau khi vào ngoại thành, mấy chiếc drone tuần tra trên trời đều biến mất, xe cánh cũng nhanh chóng cất cánh.
Tô Huyền tựa vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài thấy hàng chục chiếc xe cánh cùng lúc bay lên trời, bên dưới là những tòa chung cư san sát và đường phố đan xen nhỏ dần lại.
Các thành viên khác đều đã ngồi sẵn trong xe.
“Chào cậu, mình là Jenny.” Một cô gái tóc vàng mắt xanh cực kỳ thân thiện, nói chuyện rất cởi mở, nhiệt tình chào hỏi cô.
Một người khác thì dựa vào vách xe ngủ gật, mái tóc dài màu vàng nâu xõa ngang lưng, nghe vậy lười biếng mở mắt liếc nhìn Tô Huyền vừa lên xe.
“Coco.”
“Chào mọi người.”
Tô Huyền để ý thấy cô ta có đôi mắt màu mật ong, con ngươi dọc hình thoi đen láy, trông như loài mèo ranh mãnh nào đó.
“Alan.” Thành viên thứ ba vội vàng chào rồi lại cúi đầu dán mắt vào quang não.
Anh ta có mái tóc xoăn màu vàng sẫm, buộc thấp phía sau, má trái xăm hình hoa hồng đen đang nhe nanh.
Tô Huyền cũng đáp: “Chào mọi người.”
Cô không muốn tỏ ra mình là lính mới, nghe nói như vậy dễ bị trừ tiền công vì người ta nghĩ lính mới chẳng biết gì.
Thế nên cô rất cẩn thận, không nói nhiều.
Xe cánh bay trên trời hơn hai tiếng, tài xế mới hạ thấp độ cao, đáp xuống phía trên một khu rừng đen ngòm.
Tô Huyền trơ mắt nhìn các đồng đội nhảy phốc phốc xuống dưới.
Cô thò đầu ra, phát hiện chỗ này cách mặt đất cỡ ba tầng lầu.
Tô Huyền: “…”
Cô nhỏ giọng năn nỉ tài xế hạ thấp thêm chút nữa.
Tài xế nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: “Vậy mà còn cao à?” Nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng làm theo.
Cô nghiến răng nhảy xuống, bám vào dây leo trên cây, lảo đảo đu xuống, cuối cùng không giữ được, rơi thẳng từ độ cao ba bốn mét xuống bãi cỏ.
May mà không gãy lưng, chỉ là lưng đau rát, cô nhờ mặt nạ thở che đi, nhăn nhó bò dậy.
Tạ Tê dẫn đầu, mọi người không nói gì cứ thế đi theo anh ta.
Cả nhóm lội bộ trong rừng nửa tiếng mới tìm thấy một cái hố ẩn dưới vùng đất trũng, đường kính chừng mười lăm phân, nhìn vào sâu hun hút.
Jenny ngồi xổm bên miệng hố, lòng bàn tay tuôn ra một lượng lớn chất lỏng trong suốt, nước cứ thế chảy ào ào xuống hố.
“Nghe mình đếm ngược nhé.”
Coco vỗ vai Tô Huyền, vừa nghiêng đầu lắng nghe gì đó vừa nói: “Mười, chín, tám, bảy…”
Tô Huyền đoán chắc cô ta đang nghe động tĩnh trong tổ.
“Ba, hai, một.”
“Ra tay.”
Vừa dứt lời, bàn tay phải của Tô Huyền đặt lên miệng hố liền bùng lên tia sét.
Dòng điện cuộn trào trong chất lỏng lạ, gào thét lao thẳng vào trong, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng lửa điện nổ lách tách, rồi là âm thanh gì đó bị điện thiêu cháy, nổ bôm bốp.
Tô Huyền ngẩng lên nhìn, các đồng đội đều tỏ vẻ quá quen thuộc.
Tạ Tê khoanh tay, bắt gặp ánh mắt cô thì khẽ gật đầu.
Không lâu sau, mọi người bắt đầu đào hố, trên lớp đất ẩm ướt toàn xác dị thú.
Đám xác này trông như rết, chỉ là to hơn hẳn, thân đen sì, hai bên mọc hàng chục cái chân cong như móc câu, trên lưng còn có một đôi cánh màng, nhìn vừa dị vừa ghê.
Xác đều bị điện đốt cháy khô quắt, sau đó được nhét vào thùng.
Suốt hơn một tiếng tiếp theo, cả nhóm đi đi dừng dừng, tổng cộng đánh sập hơn chục cái tổ.
“Đợi đã.”
Đột nhiên, người đàn ông tóc nâu dừng bước.
Tô Huyền đã nhận ra Tạ Khê là người cầm đầu, mấy người còn lại đều nghe lệnh anh ta, anh ta vừa dừng lại thì cả nhóm cũng lập tức ngừng tay.
Dưới mặt đất vang lên tiếng rung nhẹ, có thứ gì đó đang từ xa tiến lại, đất cát hai bên bị đẩy dạt ra.
Chỉ một giây sau, đất đá và cỏ cây văng tứ tung, một con quái vật khổng lồ phá đất chui lên.
Nó cao tầm hai tầng lầu, dài hơn chục mét, toàn thân bọc giáp đen bóng loáng, chân như những lưỡi liềm khổng lồ, ánh lên tia lạnh lẽo.
“Vãi, hôm nay hên ghê!”
Đám lính đánh thuê chẳng ai tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn ai nấy đều xoa tay chuẩn bị chiến.
“Chuẩn luôn, con trưởng thành này giá trị hơn đám nhỏ trong hang nhiều.”
Coco cuối cùng cũng mở to đôi mắt mèo: “Tôi muốn chơi với nó một trận cho đã!”
Tô Huyền nhất thời không biết có nên xông lên không, trong khi mấy đồng đội đã lao vào chiến đấu.
Trận đánh sau đó cực kỳ hỗn loạn. Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm vây đánh dị thú, cứ dè chừng mãi.
“Cứ liều lên là được.” Jenny liếc thấy liền an ủi: “Nếu bị thương thì gọi người có năng lực chữa trị, mười phút là khỏi ngay ấy mà.”
“Với lại nếu chưa có kinh nghiệm, cứ tấn công nó cho nó phân tâm là được rồi.”
Tô Huyền: “Ờ.”
Cô cũng yên tâm lao vào.
Cả nhóm vật lộn suốt nửa tiếng, trong lúc đó Tô Huyền mấy lần dùng dao rung chém vào vỏ ngoài dị thú, rồi lại bị hất văng ra.
Lưỡi dao có thể cắt thép mà cũng chỉ để lại một vết nứt nhỏ trên lớp giáp cứng, nhưng chém nhiều thì cũng có lúc trúng vào phần thịt bên trong.
Cuối cùng, đồng đội cô đập nát đầu con dị thú.
Đánh xong, Tô Huyền chỉ bị thương nhẹ, nhưng người thì lấm lem bùn đất, máu me đầy mình, tóc mái dính bết lại, mặt nạ thở thì vỡ một góc, áo khoác cũng gần như nát bét.
Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.
Nhưng ai nấy đều có vẻ rất vui, vừa bàn xem xác con dị thú này bán được bao nhiêu tiền, vừa nghĩ xem nên đi đâu ăn chơi nghỉ ngơi.
“Vậy làm nổ tổ là để dụ con trưởng thành ra à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Dù sao thì màn thể hiện vừa rồi đã lộ rõ mình là lính mới, Tô Huyền cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
“Không không, con trưởng thành xuất hiện là ngẫu nhiên, không liên quan gì đến vụ nổ tổ đâu, nó chỉ tình cờ đi ngang qua đây, ngửi thấy mùi người nên mới mò tới, dù sao Bách Túc Sí Trùng cũng coi tụi mình là đồ ăn mà.”
Jenny kiên nhẫn giải thích: “Đám dị thú này chẳng quan tâm tới con cái hay đồng loại đâu, chúng còn ăn thịt lẫn nhau nữa kìa.”
Giết đám con non cũng không dụ được con trưởng thành, lần này chỉ là hên xui gặp đúng lúc nó đi ngang qua thôi.
Đúng là vận may.
Sau khi về tới hội, cả nhóm nộp nhiệm vụ cho chủ nhiệm vụ, tiện thể bán luôn xác con trưởng thành đã bị chặt thành mấy chục khúc.
Chủ nhiệm vụ mừng rỡ phát điên, trả cho họ năm trăm nghìn tiền thưởng.
Tô Huyền: “!!!”
Tính cả cô, đội này có năm người.
Nhưng cô biết mình không thể nhận được mười vạn, vì phương tiện di chuyển là của người ta, tổ dị thú cũng do người ta tìm được.
You cannot copy content of this page
Bình luận