Danh sách chương

Mộc Vũ khẽ mỉm cười, tay cầm danh thiếp khẽ nâng lên như một lời hứa chân thành: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ nắm lấy cơ hội này.”

Đông Tử (mọi người hay gọi Đông ca) gật đầu nhẹ, ánh mắt có phần tán thưởng. Cô gái này, từ đầu đến cuối đều không kiêu ngạo, cũng không lấy lòng một cách giả tạo. Cô biết rõ mình muốn gì, và cần phải cố gắng như thế nào để đạt được điều đó.

Lúc này, nhân viên phục vụ đã kiểm kê xong phiếu rượu trong thùng giấy và đến bên tai Đông Tử thì thầm báo cáo. Mộc Vũ thoáng ngẩn ra. Người phục vụ kia cũng có ngoại hình khá điển trai, vóc dáng cao lớn không kém gì Đông Tử, nhưng không hiểu sao, vẫn không toát lên được cái sức hút đặc biệt kia. Có lẽ chính nụ cười mang đầy thiện cảm kia của Đông Tử, thứ mà nhân viên phục vụ chỉ có thể học được một cách máy móc và chuyên nghiệp, mới là điều khiến người khác dễ dàng bị thuyết phục.

Chắc hẳn đó là lý do khiến cô dễ dàng bị anh thuyết phục đến vậy. Mộc Vũ thoáng ngẩn người, trong lúc ấy Đông Tử đã  nghe xong bồi bàn báo cáo. Anh ta mỉm cười gật đầu áy náy nói với cô: “Tôi đi công bố kết quả.”

Mộc Vũ mỉm cười thông cảm, lễ độ không bao giờ là thừa. Có rất nhiều người lại không hiểu đạo lý làm người cơ bản nhất này. Thực ra, ở phim trường, các mối quan hệ phần lớn đều được xây dựng từ những cái gật đầu, những nụ cười, từng chút từng chút tích lũy mà thành. Thành công tuyệt đối không phải là chuyện tình cờ. Cô tin rằng Đông Tử, trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành ông chủ của một quán bar quy mô như thế, hoàn toàn không phải không có lý do.

 Đông Tử bước lên sân khấu, hai tay duỗi thẳng ngang người, mỉm cười nhìn quanh một lượt. Đợi đến khi ánh mắt của mọi người tập trung hết về phía mình, anh mới cất giọng lớn:

“Trước tiên, xin cảm ơn hai quý cô xinh đẹp đã mang đến cho chúng ta một buổi tối đáng nhớ với màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi!”

Cùng lúc đó, Mạnh Du và Hàn Gia Lệ đã tẩy trang xong từ hai bên sân khấu bước ra, một trái một phải đứng cạnh Đông Tử, thân thiết như chim nhỏ nép bên người. Đông Tử hơi cong tay, hai cô gái hiểu ý khoác nhẹ vào. Anh cười lớn trêu đùa: “Bây giờ tôi đang được tận hưởng hạnh phúc của kẻ có cả hai mỹ nhân bên cạnh. Mọi người có ghen tị không nào?”

Dưới sân khấu vang lên một tràng cười vui vẻ, không khí như thêm phần ấm áp. Đợi tiếng cười lắng xuống, Đông Tử mới tiếp tục: “Sau khi thống kê và xác nhận, kết quả cuối cùng như sau: Cô Mạnh Du nhận được 153 phiếu rượu, còn cô Hàn Gia Lệ… 235 phiếu!”

Anh ta dừng một nhịp, rồi giơ cao cánh tay đang nắm lấy tay Hàn Gia Lệ, dõng dạc tuyên bố: “Người chiến thắng đêm nay, chính là cô Hàn Gia Lệ!”

Tiếng vỗ tay bùng nổ, tiếng reo hò vang khắp không gian. Khách khứa giơ tay làm loa hét lớn chúc mừng. Trong cơn náo nhiệt, Đông Tử cười nói tiếp: “Cô ấy sẽ trở thành gương mặt đại diện mới cho quán bar của chúng tôi, và nhận được phần thưởng trị giá năm con số!”

Tiếng la hét càng lúc càng chói tai, bầu không khí được đẩy lên đỉnh điểm. Khách mời gần như vỡ òa trong phấn khích.

Hàn Gia Lệ nhảy chân sáo đến bên Mộc Vũ, kéo tay cô bạn vào lòng, không kiêng nể gì mà in một nụ hôn chụt rõ to lên má cô. Mộc Vũ bị bất ngờ, nhìn cô bạn cười hì hì, nghiêm túc hỏi: “Quái vật nhỏ, cậu chắc chắn là hoàng tử đấy chứ?”

Hàn Gia Lệ cười khanh khách, một tay tạo dáng móng vuốt, lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ là đại quái thú khoác áo hoàng tử đấy! He he~”

Hai người đùa giỡn một lúc mới phát hiện ra không biết từ bao giờ, Đông Tử đã đứng ngay cạnh, yên lặng nhìn họ với ánh mắt như có như không.

Hàn Gia Lệ lập tức thu lại nụ cười. Dù sao thì phần thưởng năm chữ số kia vẫn còn chưa cầm trong tay, không thể mạo phạm ông chủ trước khi nhận được tiền công!

Đông Tử giơ tay phải lên, chiếc móc chìa khóa lấp lánh xoay một vòng, anh ta hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Tôi có vinh hạnh được đưa hai cô gái xinh đẹp về nhà không?”

Hàn Gia Lệ vừa định vui vẻ đồng ý thì bỗng khựng lại, ngạc nhiên hỏi lại: “Hai người á?”

Cô ấy không nhịn được mà ngoái trước ngoảnh sau, quay sang hỏi Mộc Vũ: “Tần Dung đâu? Cậu không đi cùng cô ấy sao?”

Mộc Vũ cũng ngẩn ra một chút, bối rối đáp: “Lúc đầu có đứng cạnh mình, nhưng sau đó mình không để ý, không biết đã đi đâu mất rồi.”

Lúc này, người phục vụ bên cạnh Đông Tử tiến lại gần, khẽ thì thầm mấy câu.

Đông Tử lập tức giữ lấy cánh tay Hàn Gia Lệ đang muốn đi tìm người, trấn an: “Tần Dung hình như đã đi cùng đám nhạc công bên phía Mạnh Du rồi.”

Hàn Gia Lệ và Mộc Vũ liếc mắt nhìn nhau, lời Đông Tử tuy chưa nói hết, nhưng ý tứ thì cả hai đều hiểu rõ, Tần Dung cùng nhóm nhạc của Mạnh Du ra ngoài tiếp tục tiệc tùng, có lẽ là để an ủi Mạnh Du sau thất bại.

Hàn Gia Lệ gượng nở nụ cười, nhún vai rồi là người bước lên trước: “Vậy thì phiền ông chủ lớn đưa chúng tôi về rồi.”

Mộc Vũ nhìn bóng lưng có chút cô đơn của cô ấy mà âm thầm thở dài. Tần Dung đến trước, giữa cô và Hàn Gia Lệ có một sự ăn ý mà người ngoài khó chen vào được. Tần Dung đã chọn đứng bên Hàn Gia Lệ từ đầu, nhưng khi Hàn Gia Lệ chiến thắng, họ lại không cùng nhau chia sẻ niềm vui, cảm giác hụt hẫng này, dẫu sao cũng là điều khó tránh khỏi.

Lúc này, là bạn bè, điều tốt nhất có thể làm… chính là để cô ấy yên tĩnh một mình.

Mộc Vũ nhìn sang Đông Tử, mỉm cười nói: “Đi thôi, tôi cũng muốn xem thử xem chiếc xe yêu quý của ông chủ lớn trông thế nào.”

Đông Tử bất lực lắc đầu, sóng vai cùng Mộc Vũ bước ra ngoài. Đến cửa quán bar, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng sẵn chờ ở đó: Thấp bé, sang trọng, lớp sơn đen bóng như gương hòa quyện hoàn hảo vào màn đêm. Thiết kế đầu xe uyển chuyển và đầy khí động học, dù chưa nổ máy cũng có thể cảm nhận được tốc độ tiềm ẩn trong nó.

Dù Mộc Vũ không rành về xe, cô cũng có thể đoán được chiếc xe này không phải thứ tầm thường.

Hàn Gia Lệ lập tức nhảy cẫng lên, la hét không ngừng: “Trời ơi, là Maserati kìa! Lần trước đi hội chợ xe mình đã muốn ngồi thử rồi, nhưng Tần Dung không cho…” Câu nói vừa dứt, giọng cô bỗng chùng xuống rõ rệt.

Mộc Vũ lắc đầu, mỉm cười âm thầm, vẫn là tính cách con nít quá.Cô liếc nhìn Đông Tử, anh liền hiểu ý, mở cửa ghế phụ phía trước, Mộc Vũ lập tức nhẹ nhàng đẩy Hàn Gia Lệ vào trong, giọng dịu dàng: “Được rồi, tối nay muốn ngồi bao lâu thì cứ ngồi.”

Vừa vào xe, Hàn Gia Lệ lập tức như được tiếp thêm năng lượng, phấn khích sờ bên này, ngó bên kia, thỉnh thoảng lại quay đầu hỏi: “Cái này là kệ đĩa CD phải không? Còn kia là gì? Màn hình xe à?”

Nhìn dáng vẻ trẻ con của cô ấy khiến Mộc Vũ một lần nữa không nhịn được mà khẽ cười.

Cô yên tĩnh ngồi vào hàng ghế sau, lịch sự nói lời cảm ơn với Đông Tử, người vừa mở cửa cho cô. Đông Tử hơi cúi người, lịch thiệp đáp bằng tiếng Anh: “You, are, welcome.”

Nói xong, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa xe, vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, từ tốn khởi động xe.

Tiếng động cơ mạnh mẽ vang lên, chiếc xe như một mũi tên vừa rời cung, lao đi vun vút.

Đông Tử hạ cửa kính xuống, nhìn vào gương chiếu hậu phía trong. Mộc Vũ đang chống tay lên cửa sổ xe, nghiêng mặt nhìn ra ngoài. Gió thổi tung mái tóc mềm của cô, để lộ vầng trán tròn đầy, tăng thêm một nét cứng cỏi trong khuôn mặt dịu dàng.

Đông Tử khẽ lắc đầu. Cô gái này thật là một điều bí ẩn, từng phút, từng giây, dường như đều có thể khám phá ra một phiên bản hoàn toàn mới của cô ấy.

Hết Chương 23: Ấn tượng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page