Chương 1: Phục Thiên Lâm (1)
13/04/2025
Chương 2: Phục Thiên Lâm (2)
13/04/2025
Chương 3: Phục Thiên Lâm (3)
13/04/2025
Chương 4: Phục Thiên Lâm (4)
13/04/2025
Chương 5: Thiên mệnh chi tử (1)
13/04/2025
Chương 6: Thiên mệnh chi tử (2)
13/04/2025
Chương 7: Ảo mộng
13/04/2025
Chương 8: Phó Điềm Điềm
13/04/2025
Chương 9:
13/04/2025
Chương 10:
13/04/2025
Chương 11:
13/04/2025
Chương 12:
13/04/2025
Chương 13:
13/04/2025
Chương 14:
13/04/2025
Chương 15:
13/04/2025
Chương 16:
13/04/2025
Chương 17:
13/04/2025
Chương 18:
13/04/2025
Chương 19:
13/04/2025
Chương 20:
13/04/2025
Chương 21:
13/04/2025
Chương 22:
13/04/2025
Chương 23
13/04/2025
Chương 24:
13/04/2025
Chương 25
13/04/2025
Chương 26
13/04/2025
Chương 27:
13/04/2025
Chương 28
13/04/2025
Chương 29:
13/04/2025
Chương 30: Cháy nhà mới ra mặt chuột
13/04/2025
Chương 31: Đoạt xá
13/04/2025
Chương 32:
13/04/2025
Chương 33: Song tu
13/04/2025
Chương 34: Giang Thính Huyền rối rắm
13/04/2025
Chương 35:
13/04/2025
Chương 36:
13/04/2025
Chương 37:
13/04/2025
Chương 38:
13/04/2025
Chương 39:
14/04/2025
Chương 40:
14/04/2025
Chương 41
14/04/2025
Chương 42
14/04/2025
Chương 43
14/04/2025
Chương 44: Tranh giành Cửu Cực Huyễn Liên
15/04/2025
Chương 45: Phó Điềm Điềm ở đâu?
15/04/2025
Chương 46: Phó Điềm Điềm ở đâu? (2)
15/04/2025
Chương 47:
15/04/2025
Chương 48: Tư tưởng tình yêu rối rắm của Long Ngạo Thiên
16/04/2025
Chương 49: Giằng co
18/04/2025
Chương 50:
19/04/2025
Chương 51:
19/04/2025
Phó Điềm Điềm nhẹ nhàng nhấp môi, đôi mắt híp lại, nhìn Giang Thính Huyền từng bước một đi về phía nàng, tốc độ không nhanh, nhưng cảm giác áp bách mười phần.
Ngay khi vị thần tử này cách nàng chỉ còn tầm hai mươi bước, nàng đột nhiên cảm giác phía sau có dị động.
Không kịp nhìn chằm chằm Giang Thính Huyền, nàng nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy bên cạnh đài cao đột nhiên vươn một bàn tay, bàn tay giống như nhiễm dung nham, đáp ở bên cạnh đài cao, dùng sức chống, phảng phất là một quái vật hình người bị đốt trọi, từ bên cạnh lôi đài bò đi lên.
Cùng lúc đó, chung quanh đài cao đều có quái vật bò lên.
Cảnh tượng hai người tranh phong nháy mắt biến thành cùng chung nguy cơ bị quái vật bao vây.
Phó Điềm Điềm lập tức phản ứng lại đây, người thắng theo như lời Mặc Sĩ Tiên Vương không phải chỉ hai bọn họ đánh lẫn nhau, mà là đánh quái vật.
Nàng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh sắc mặt lại nghiêm túc lên.
Quái vật quá nhiều.
Bên kia, Giang Thính Huyền đã động thủ bắt đầu gϊếŧ địch.
Phó Điềm Điềm trộm liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày.
Nàng không e ngại quái vật, nhưng ảo thuật chi đạo của Phó Điềm Điềm thiên về phụ trợ, khi đối mặt với trạm kiểm soát thật sự không chiếm ưu thế, mà sau này còn có nhiều cửa như vậy, vạn nhất đều đi cùng Giang Thính Huyền, chỉ sợ có phiền toái không nhỏ.
Phó Điềm Điềm nhanh chóng điều chỉnh ý nghĩ, nói với hệ thống: “Hệ thống, ngươi giúp ta chú ý Giang Thính Huyền một chút, nếu nhìn thấy hắn có dấu hiệu lâm vào nguy hiểm liền nhắc nhở ta.”
Hệ thống có chút khó hiểu: “Ký chủ, ngươi không phải xem hắn không vừa mắt sao?”
Sao nghe ý tứ ngược lại giống như muốn cứu hắn vậy?
“Dùng đầu óc ngẫm lại đi, ‘ Mặc Sĩ Tiên Vương ’ kia khẳng định không có ý tốt, nói không chừng trạm kiểm soát sau ta và Giang Thính Huyền vẫn sẽ ở bên nhau, chỉ bằng ảo thuật chi đạo, bảo ta lấy đầu đi đánh với hắn sao? Cần phải phòng ngừa chu đáo. Giang Thính Huyền không cần ta cứu, nhưng ta ra tay giúp hắn, cái gọi là duỗi tay không đánh người gương mặt cười, ít nhất hắn sẽ ngượng ngùng lại hạ tử thủ với ta đi?”
Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ: “Có đạo lý.”
“Cho nên ngươi giúp ta nhìn, nhớ kỹ, không cần quá giả.”
“Được.”
Hệ thống vui vẻ đáp ứng.
Phó Điềm Điềm sau đó mới ra tay đối phó với quái vật không ngừng bò lên tới.
Quái vật vô cùng vô tận, giống như vĩnh viễn cũng không ngừng, Phó Điềm Điềm và Giang Thính Huyền mỗi người thanh trừ một nửa, theo thời gian trôi đi dần dần có chút chống đỡ hết nổi.
Tu giả dù lợi hại cũng không có khả năng chiến đấu vĩnh viễn được, mà sóng quái vật này không biết còn có bao nhiêu.
Phó Điềm Điềm cắn răng kiên trì, ngay khi nàng có chút mệt mỏi, liền nghe thấy hệ thống cấp tốc nói: “Ký chủ, hiện tại!”
Nàng nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Giang Thính Huyền đánh rơi quái vật trước mặt xuống dung nham, nhưng phía sau hắn lại có mấy con đánh úp lại, mà lúc này, hắn còn chưa kịp xoay người.
Đồng tử hơi co lại, mặt Phó Điềm Điềm lộ vẻ vội vàng, phi thân tới: “Cẩn thận!”
Quang mang trong lòng bàn tay nàng cực lớn, một cái chớp mắt đã đánh mấy con quái vật đi ra ngoài, nhưng cùng lúc đó, quái vật từ phía sau vồ đến, một chưởng bắt được đầu vai nàng.
Giờ phút này đúng là lúc kiệt lực, thân hình Phó Điềm Điềm bị lực lượng đánh trúng bay về phía trước, lướt qua đài cao, rơi xuống phía dung nham.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có người bắt được cổ tay của nàng.
Nàng treo ở bên cạnh đài cao, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt Giang Thính Huyền thâm trầm như biển, trên mặt hắn cũng không có biểu tình gì, mưa băng đằng sau tàn sát bừa bãi, xuyên qua vô số quái vật.
Phó Điềm Điềm lúc này vẫn còn có tâm tình hướng hắn lộ ra một nụ cười, chớp chớp mắt, nói: “Cảm ơn.”
Giang Thính Huyền dùng lực, kéo nàng lên đài cao.
Phó Điềm Điềm an ổn rơi xuống đất, xoa xoa cổ tay, lại nhìn bả vai bị chút vết thương nhẹ, tựa vui đùa tựa oán giận nói: “Thật lạnh nhạt, ta tốt xấu gì cũng cứu ngươi, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói?”
Giang Thính Huyền vẫn như cũ rửa sạch quái vật bò lên từ dung nham, nửa ngày mới hờ hững nói: “Làm điều thừa.”
Phó Điềm Điềm cũng không thèm để ý, chỉ khẽ cười nói: “Thật là chó cắn Lữ Động Tân, không biết tâm người tốt.”
Sau đó nàng cũng đưa lưng về phía Giang Thính Huyền, tiếp tục rửa sạch quái vật, nhưng thời gian kế tiếp, Phó Điềm Điềm phát hiện Giang Thính Huyền ôm đồm một khu vực lớn.
“Chậc.”
Nàng cười nói với hệ thống: “Khối băng chết thế nhưng còn có hai phân tình nghĩa hoạn nạn như vậy.”
You cannot copy content of this page
Bình luận