Chương 2:
17/12/2024
Chương 3:
17/12/2024
Chương 1:
17/12/2024
Chương 4:
17/12/2024
Chương 5:
17/12/2024
Chương 6:
17/12/2024
Chương 7:
19/12/2024
Chương 8:
19/12/2024
Chương 9:
19/12/2024
Chương 10:
19/12/2024
Chương 11:
19/12/2024
Chương 12:
19/12/2024
Chương 13
21/12/2024
Chương 15:
21/12/2024
Chương 14:
21/12/2024
Chương 16:
21/12/2024
Chương 17:
21/12/2024
Chương 18:
21/12/2024
Chương 19:
24/12/2024
Chương 20:
24/12/2024
Chương 21:
24/12/2024
Chương 22:
24/12/2024
Chương 23:
24/12/2024
Chương 24:
24/12/2024
Những dòng suy nghĩ lộn xộn dâng tràn trong đầu.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt, như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy lồng ngực.
Tôi quay đầu bỏ đi, muốn trốn thoát khỏi nơi này, nhưng vừa xoay lại thì bỗng đâm sầm vào một người.
Còn chưa kịp xin lỗi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chạm vào gương mặt kia, tim như bị ai đó siết chặt.
Người ấy có dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài xõa ngang vai, và gương mặt đã chín chắn, sắc sảo hơn trước.
“Bạch Tịnh Vi?”
Người kia mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt thân thiết như ngày nào.
Cô ấy nhẹ nhàng khoác tay tôi, giọng nói đầy tự nhiên: “Đi thôi, tôi dẫn cô đến một nơi.”
Chúng tôi đến một quán cà phê riêng tư, Bạch Tịnh Vi ngồi đối diện, đẩy về phía tôi một tấm danh thiếp.
“Chúng ta làm quen lại từ đầu nhé, tôi là Bạch Tịnh Vi, một bác sĩ tâm lý.”
Nhìn thấy ánh mắt tôi mơ hồ và đầy nghi hoặc, Bạch Tịnh Vi cười nhẹ, cúi đầu mở chiếc máy tính bảng, rồi đưa nó về phía tôi: “Câu chuyện… phải bắt đầu từ đây.”
Trên màn hình là một bài báo cũ, tiêu đề giật tít đầy kịch tính: Vụ án mạng chấn động! Cặp vợ chồng giàu có bị s.á.t h.ạ.i khi đang đi nghỉ dưỡng. Đứa con trai duy nhất may mắn sống sót!
Bên dưới tiêu đề là một bức ảnh một cậu bé đang được cảnh sát bế trên tay.
Khuôn mặt non nớt ấy không hề có một chút biểu cảm, đôi mắt trống rỗng, tĩnh lặng như vực sâu.
Tôi không kìm được mở miệng: “Đây là…?”
Bạch Tịnh Vi nhìn tôi, gật đầu: “Là cha mẹ của Giang Miện.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi từ tốn kể tiếp: “Một trong những kẻ theo đuổi mẹ của Giang Miện mắc chứng bệnh t.â.m th.ầ.n. Trong một lần gia đình họ đi nghỉ dưỡng, hắn đã lẻn vào biệt thự.”
“Hắn g.i.ế.t c.h.ế.t cha của Giang Miện, sau đó ép mẹ anh ấy và Giang Miện phải sống như ‘một gia đình hạnh phúc’.”
“Mẹ của Giang Miện không thể chịu đựng nổi sự đày đọa và đ.i.ê.n cuồng ấy. Bà đã tự s.á.t trong khu vườn hoa violet mà mình yêu thích nhất.”
“Vụ án được phát hiện ba tháng sau đó. Khi cảnh sát đến nơi, họ cứu được Giang Miện, nhưng không ai biết… trong suốt ba tháng đó, cậu bé đã phải trải qua những gì.”
Tôi ngồi đó, bàn tay đang đặt trên mặt bàn siết chặt thành nắm đấm.
Bạch Tịnh Vi đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay tôi, giọng nói mềm mại như muốn xoa dịu: “Yên tâm đi. H.u.ng th.ủ đã bị bắt ngay tại hiện trường và nhận lấy hình phạt thích đáng, hắn đã xuống địa ngục rồi.”
“Nhưng mà… lúc đó Giang Miện chỉ mới sáu tuổi. Dù cơ thể được cứu thoát, nhưng linh hồn của anh ấy lại bị mắc kẹt mãi mãi trong tòa biệt thự đó.”
“Khi trưởng thành, Giang Miện phải chịu đựng những căn bệnh tâm lý nặng nề. Tôi là một trong những bác sĩ tâm lý được thuê về để điều trị.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
huong.nguyen
Bộ này quen lắm:) hình như có đọc rồi. Tác giả bộ này tên gì vậy bạn
4 tháng