Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Ta bất chấp tất cả, cưới lấy Lạc Lạc của ta.
Hoàng đế mắng ta điên cuồng, quần thần dâng tấu đòi hạch tội ta.
Thật nực cười, điên cuồng?
Đừng tưởng rằng ta không biết vì sao Lạc Lạc lại gặp kiếp nạn này.
Tất cả các ngươi đều phải chôn cùng nàng.
Nếu thế gian này không còn Lạc Lạc, vậy thì nơi đây cũng chẳng còn ý nghĩa để tồn tại.
Ta khởi binh, san bằng hoàng thành.
Những hoàng huynh quỳ trước mặt ta, nói rằng sẽ nhường ngôi, không tranh giành với ta.
Ta cần ngôi vị hoàng đế làm gì?
Thứ ta muốn, chỉ là mạng của các ngươi.
Viện quân rất nhanh sẽ tới, binh mã của ta chỉ có thể tạm thời khống chế hoàng thành.
Nhưng chỉ cần bấy nhiêu thời gian là đủ.
Ta c/h/é/m đầu toàn bộ kẻ đã hại c/h/ế/t Lạc Lạc, sau đó rời khỏi hoàng thành, quay về phủ.
Lạc Lạc của ta vẫn đang đợi ở nhà.
Phủ đệ của ta đã bị bao vây.
Nhưng không sao, giờ đây trong phủ chỉ còn lại ta và Lạc Lạc, không ai có thể quấy rầy chúng ta.
Ta đặt Lạc Lạc nằm trên giường, châm lửa khắp nơi, rồi quay lại nằm bên cạnh.
Nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng.
Dù chúng có xông vào cũng không sao.
Không ai có thể chia rẽ chúng ta.
Khi tỉnh lại, trời đã tối.
Ta nhìn thấy Lạc Lạc đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh, quả thực không dám tin.
Chậm rãi đưa tay chạm vào nàng, là thật.
Cả đêm, ta chăm chú nhìn nàng, sợ rằng đây chỉ là ảo giác trước khi ta c/h/ế/t.
Cho đến khi trời sáng, nàng tỉnh dậy.
Khi nàng lần nữa lao vào lòng, ta mới thực sự dám khẳng định, ý nghĩa thực sự của nơi này – “người sống không thể rời đi”.
Trong lòng mang theo niềm vui khôn tả, ta sợ dọa nàng, nên không dám biểu lộ ra ngoài.
Thì ra đây chính là cảm giác mất đi rồi lại có được.
Lạc Lạc kể với ta về bức tranh hoa đào mà nàng thêu, ta mới hiểu vì sao chiếc khăn trùm đầu nhiễm m/á/u kia lại được đặt trên bàn.
Thì ra là nàng muốn chờ ta trở về để cho ta xem.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, tim lại đau nhói, vẫn không nhịn được mà hỏi nàng: “Có đau không?”
Vết thương trên cổ như thế, hẳn là rất đau.
Đều là lỗi của ta, sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy nữa.
Khi chữa thương, nàng luôn quấn lấy ta.
Khí huyết trong người trào dâng, nhưng ta lại phải cố gắng nhẫn nhịn.
Không kìm được, ta lén hôn lên môi nàng, rất mềm mại.
Nhưng hành động này chẳng những không giúp ta nhẹ nhõm, mà ngược lại còn khiến ta thêm dày vò.
Sau khi nàng tỉnh lại, ta vội vã rời đi, sợ nàng nhận ra điều bất thường.
Chuyện đưa nàng về Hồ tộc, ta đã lên kế hoạch từ lâu.
Đã biết được quá khứ của nàng, ta nhất định phải thay nàng đòi lại công bằng.
Chỉ là, ở đó ta gặp phải một kẻ đáng ghét, y gọi nàng là “Lạc Nhi”, còn dây dưa không ngừng.
Sợ y lại tìm đến, ta cố tình gia cố kết giới.
Lại có một con tiểu hồ ly, đối với ta đầy địch ý, cố tình trước mặt ta mà gọi “Diễn Đường ca ca.”
Tên đó làm sao có thể sánh được với ta dù chỉ một phần nhỏ?
Lạc Lạc dường như có chút thành kiến với ma tộc, nhất là khi nghe nói ma tôn có vô số ái thiếp mỹ nhân.
Đó đều là ái thiếp của nguyên ma tôn, có liên quan gì đến ta, vị ma tôn mới lên này chứ?
Ta cảm thấy bực bội, nhưng nhất thời cũng không biết phải mở lời thế nào để nói rõ.
Tiếp tục điều tra chuyện Lạc Lạc bị hãm hại.
Việc này không khó, chỉ qua một phen uy hiếp dụ dỗ, tên tiểu tay sai Bạch Thích Thích kia đã khai ra toàn bộ.
Ta vốn định đến nói chuyện này với nàng, nghĩ rằng điều này sẽ khiến nàng vui hơn.
Lại thấy nàng và tên nam nhân kia ở cửa dây dưa không dứt.
Y nói muốn giúp nàng tìm chứng cứ, thật là nực cười!
Chuyện đơn giản như vậy, y đã ở đây bấy lâu mà chẳng tra ra được gì.
Một kẻ vô dụng như y, dựa vào đâu mà tìm chứng cứ? Bằng những lời ngon ngọt của y sao?
Y lại gọi nàng là “Lạc Nhi”, còn lớn tiếng nói muốn cưới nàng.
Ta không dám nghe thêm nữa, Lạc Lạc chỉ có thể gả cho ta, chỉ có thể là thê tử của ta!
Ta ôm nàng vào trong phòng, trong lòng như phát cuồng, chỉ muốn chiếm lấy nàng.
Trái tim tựa như có một lỗ hổng, từng cơn gió lạnh cứ tràn qua, nghĩ đến những chuyện trước kia, ta không khỏi tự hỏi: Vì sao nàng không để ta gọi nàng là “Lạc Nhi”?
Có phải vì nàng thích y, nên mới không cho phép người khác gọi nàng như thế?
Càng nghĩ, lòng càng đau như bị dao cắt, nhưng lại chẳng thể làm gì, ta phải làm sao đây?
Nếu như nàng thật sự muốn gả cho người đó, ta phải làm thế nào?
Không được, tuyệt đối không được!
Nàng từng nói sẽ mãi mãi ở bên ta, nếu nàng thất hứa, ta sẽ giấu nàng đi!
Nàng lại nói, rất nhiều người gọi nàng là “Lạc Nhi”, rồi hỏi ta có phải đang ghen không.
You cannot copy content of this page
Bình luận