Danh sách chương

Có lẽ thấy dáng người cô chẳng có gì đáng sợ, hắn do dự một chút rồi bất ngờ lao thẳng về phía cô.
Góc phố tối om bỗng chốc lóe lên một tia điện sáng rực.
“…”
Mười giây sau, kẻ bám đuôi đã nằm vật ra đất, toàn thân co giật rồi ngất lịm.
Chủ nhiệm vụ từ xa bước lại, có vẻ hơi bất ngờ: “Hắn chết rồi à?”
“Chưa đâu.”
Tô Huyền lắc đầu: “Vẫn còn thở mà, cô chủ hài lòng chưa?”
Chủ nhiệm vụ hơi khó hiểu: “Sao cô lại giả vờ cướp của hắn? Sao không trực tiếp cảnh cáo luôn?”
“Cô với hắn chẳng phải đồng nghiệp à? Nhỡ đâu hắn quay lại trả thù cô thì sao? Tôi đâu thể ngày nào cũng bám theo bảo vệ cô được.”
Tô Huyền nhún vai: “Làm thế này hắn sẽ không nghi ngờ gì cô, lại còn chủ động tránh xa khu này vì nghĩ ở đây có cướp.”
Vừa nói, cô vừa ngồi xổm xuống, tiện tay lấy luôn cái quang não của người đàn ông trung niên kia.
Không phải loại gì đắt đỏ lắm, nhưng chắc cũng bán được ít tiền.
Tô Huyền nói: “Cái này tôi cầm đi nhé, đợi hắn tỉnh lại mà phát hiện mất quang não thì càng tin tôi là cướp thật.”
Chủ nhiệm vụ: “…”
Rõ ràng là cô muốn cướp của hắn còn gì! Đã thế còn chẳng thèm che giấu!
____
Nhiệm vụ đầu tiên của cô cứ thế mà kết thúc hoàn hảo.
Tô Huyền nhận được một nghìn đồng tiền công, vui vẻ tìm ngay một khách sạn xịn để ăn uống thả ga.
Hơn nữa, vì cô mới chỉ làm đúng một nhiệm vụ, lần trước cái nhiệm vụ đỡ người kia bị chủ nhiệm vụ hủy rồi nên không tính vào hồ sơ, thế là tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của Tô Huyền bây giờ là 100%.
Cô mong con số này sẽ giữ được càng lâu càng tốt.
Biết đâu nhờ có khởi đầu suôn sẻ như vậy, thời gian tới cô nhận nhiệm vụ nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Dân số ở Mộng Thành đông khủng khiếp, đa số là người thường, lính đánh thuê chắc còn chưa tới một góc nhỏ, nên nhận mấy nhiệm vụ vài trăm đồng cũng không khó.
Tô Huyền tự đặt mục tiêu cho mình: ít nhất mỗi ngày phải có một đơn hàng, vài tháng trôi qua, từ đánh người, lấy hộ đồ ăn, cho đến khuân vác đồ đạc, việc gì cô cũng từng thử qua.
Trong thời gian đó, cô không ít lần tự hỏi rốt cuộc nghề nghiệp của mình là gì.
Hàng trăm bản ghi nhiệm vụ cuối cùng cũng giúp cô nâng cấp từ lính đánh thuê hạng F lên hạng E, nhìn qua cũng không còn non nớt nữa.
Đương nhiên, thành quả lớn nhất vẫn là về năng lực.
Ngoài thời gian làm nhiệm vụ, cô đều cắm mặt trong phòng gym của các khách sạn để tiêu hao sinh mệnh, rèn luyện thể chất, chỉ số lực trên máy đo đã vượt qua mốc 8.
Quả nhiên, cảm giác khi sử dụng năng lực cũng dần thay đổi.
Dù có bùng nổ điện trong năm giây liền, cô cũng không còn muốn nằm vật ra tại chỗ nữa.
Thậm chí vẫn còn đủ sức để nghiến răng bỏ chạy, kiểu vẫn còn chút sức tàn để tháo thân ấy.
Cô còn từng thử thôi miên liên tiếp năm người trong ba phút, rồi lại phóng điện thêm lần nữa.
Đó là một trải nghiệm tệ hại ở khu ngoại thành.
Lần đó cô đi đòi nợ thuê, người nợ tiền thì vừa ngang ngược vừa mồm mép, Tô Huyền cãi lại mấy câu, kết quả bị cả đám thành viên băng nhóm vây trong ngõ nhỏ, bất đắc dĩ phải một mình chọi sáu.
Vừa đánh nhau vừa thôi miên, trong lúc đó cô bị gãy ba cái xương sườn, lưng còn bị rạch một vết dài, suýt nữa thì ruột lòi ra ngoài.
Cô cố gắng phát điện làm ngã tên cuối cùng, sau đó lột sạch quang não của bọn chúng, bán lấy tiền chia một nửa cho chủ nhiệm vụ coi như trả nợ, nửa còn lại giữ làm phí công sức.
Xong việc, cô tìm một góc vắng nghỉ ngơi, ngủ một giấc rồi chui ra từ thùng rác, vết thương đã lành, đi bệnh viện chụp phim xác nhận ruột với xương sườn không sao mới yên tâm. Sau đó cô lại bắt đầu xót tiền chụp phim.
Nghe thì có vẻ thảm, nhưng Tô Huyền thấy mình sống cũng ổn.
Hơn nữa, vì cuộc sống quá bất ổn, cô dứt khoát bỏ luôn ý định tiết kiệm, quyết định sống hưởng thụ từng ngày.
Trong chuỗi ngày ăn uống thả ga không kiêng nể gì, cộng thêm luyện tập và chiến đấu với tần suất cao.
Cô ngạc nhiên phát hiện mình cao thêm hai phân, còn tăng được năm sáu ký! Rõ ràng là đang dần thoát khỏi tình trạng suy dinh dưỡng.
Ngũ quan cũng dần sắc nét hơn, khí sắc và thần thái thay đổi khiến cô ngày càng khác xa ảnh truy nã.
Thêm nữa, cô rất ít khi lộ mặt hoàn toàn, lại chẳng bao giờ ở một chỗ quá hai ngày, nên mấy tháng trôi qua chỉ gặp đúng một người có vẻ là sát thủ.
Dù cô có đeo mặt nạ, không hiểu sao sát thủ vẫn xác định được cô là mục tiêu, lao thẳng tới tấn công.
Hai người đánh nhau giữa khu phố ngầm đông đúc, người đi đường tản ra tránh, mấy cái sạp hàng cũng bị lật tung.
Tô Huyền bị đá bay đập vỡ một tấm kính trưng bày, ông chủ cửa hàng tức giận vứt luôn máy chơi game, nhảy ra đè sát thủ xuống đất đánh cho một trận nhừ tử đến khi não của sát thủ văng tung tóe đầy đất.
Tô Huyền lúc đó bị đánh gần chết, thấy cảnh đó thì lạnh toát sống lưng, cố gắng bò dậy, dưới ánh mắt âm u của ông chủ, không do dự nộp hết tiền trên người: “Anh ơi, em đền tiền sửa cửa.”
Tiền hết thì kiếm lại được, chứ mất mạng thì dù có hồi sinh cũng phải còn nguyên xác mới được.
Ông chủ tha cho cô.
Mấy chuyện kiểu này xảy ra vài lần, lâu dần cô cũng chai mặt, thấy bình thường.
Điều duy nhất khiến cô tiếc là, dù từng tiếp xúc với không ít dị năng giả, cũng từng bị các loại năng lực đặc biệt tác động, nhưng cô vẫn chưa sao chép được năng lực mới nào.
Tô Huyền đoán năng lực sao chép của mình chắc có giới hạn, giờ có lẽ chỉ giữ được hai loại.
Khả năng chữa lành vẫn chưa dùng được.
Ân nhân cứu mạng cũng không liên lạc lại với cô nữa.
Đến khi Mộng Thành vào đông, hiệp hội lính đánh thuê ngày càng náo nhiệt, sảnh lớn thường xuyên đông nghịt người.
Tô Huyền đã thành thạo điều khiển dị năng sét, ít nhất là có thể dùng linh hoạt, mà mỗi lần bùng nổ cũng gây sát thương khá lớn.
Cô bắt đầu nghĩ đến việc gia nhập đội nhóm để nhận mấy nhiệm vụ có thù lao cao hơn.
Nhiều đội có thể nhận nhiệm vụ sáu con số, chia ra mỗi người cũng được một hai vạn tinh tệ.
Loại này thường là đi săn dị thú ngoài thành, mang xác về giao cho chủ nhiệm vụ.
Dị thú trên hành tinh này, dù là loài phổ biến và yếu nhất như Bách Túc Sí Trùng, cũng đủ sức giết chết cả nhóm người thường cầm vũ khí, đến dị năng giả cũng ít ai dám đi săn một mình.
Tô Huyền đi lòng vòng trong sảnh hiệp hội, xem hết các thông tin tuyển thành viên, cuối cùng chọn một nhiệm vụ nhóm có thù lao vừa phải, lại hợp với năng lực của mình: “Đánh sập tổ, cần một người hệ điện, thù lao từ một vạn trở lên, hạn cuối chiều nay.”
Có một người đàn ông tóc nâu dựa vào tường ngủ gật, trước mặt lơ lửng dòng thông báo như vậy.
Tô Huyền ôm tâm lý thử vận may đi tới.
Cái gọi là “đánh sập tổ” thường là chỉ việc đánh sập tổ dị thú, thu hoạch xác số lượng lớn, cách nói này chủ yếu dùng cho dị thú dạng côn trùng.
Tô Huyền hỏi: “Có yêu cầu gì cụ thể về năng lực không?”
Đối phương liếc nhìn cô: “Lát nữa ra ngoài cho tôi xem thử.”

Hết Chương 22: Gia nhập đội nhóm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page