Danh sách chương

 

Trong lòng bàn tay Đường An Nhan là một cây kẹo mút vị cam, hương vị bán chạy nhất ở cửa hàng tạp hóa đầu ngõ. Kẹo này thường xuyên hết hàng, muốn mua chỉ có thể đến trung tâm thương mại thành phố.

Ngay cả Đường Minh Huy cũng quên mất mấy ngày trước đã xin kẹo Đường An Nhan, cây kẹo mút này vẫn luôn nằm trong túi Đường An Nhan, giờ thì đã có dịp dùng đến.

Đường Minh Huy bóc vỏ, cho kẹo vào miệng, hớn hở nắm tay Đường An Nhan bước ra khỏi nhà.

Nửa cái bánh bao thịt chưa ăn hết bị bỏ lại trên bàn.

“Này!”. Bà nội gọi hai tiếng, nhưng chỉ còn lại bóng lưng cao thấp của hai chị em.

“Cái con bé chết tiệt này, càng ngày càng quá đáng, trong mắt không có người lớn!”.

“Chấn Hoa và Lâm Quyên về, tôi phải nói cho ra nhẽ. Không có giáo dục, không biết kính trên nhường dưới, lại còn không trông nom nổi thằng bé… Đúng là bất hạnh cho gia đình!”.

Ông bà giận đến râu tóc bạc run rẩy, chỉ chờ con trai con dâu về là sẽ “tố cáo” một trận ra trò.

Bệnh viện cách nhà một quãng, lần này Đường An Nhan muốn đi nhanh nên không đi vào trung tâm thành phố, mà đi đường tắt.

Thời tiết lạnh giá, con đường quê vắng tanh, khắp núi đồi đồng ruộng chỉ có lá khô và cành cây héo úa. Hai chị em đi xuyên qua con đường gồ ghề.

Đường Minh Huy “rộp rộp” nhai nát phần kẹo mút cuối cùng, vứt que kẹo xuống ruộng bên cạnh, lập tức trở mặt không nhận người quen nữa.

Cậu bé hất tay Đường An Nhan ra: “Em muốn về nhà!”.

Đường An Nhan biết ngay sẽ như vậy.

Đứa trẻ hư này được nuông chiều đến mức làm càn, lại được bà nội nuôi dưỡng thành một người cực kỳ ích kỷ và tự cho mình là trung tâm, chuyện gì cũng phải theo ý cậu bé, nếu không sẽ khóc lóc, ăn vạ.

Một đứa trẻ 7 tuổi đã có suy nghĩ riêng, dùng kẹo dụ dỗ chỉ có tác dụng nhất thời, kẹo ăn xong thì lập tức trở mặt.

Tính cách của cậu bé đã hình thành, lại nghe quá nhiều lời phỉ báng và than phiền của ông bà, trong chốc lát Đường An Nhan cũng không thể thay đổi được suy nghĩ cố hữu của em trai.

Đường Minh Huy thấy Đường An Nhan im lặng, lớn tiếng ra lệnh: “Chị đưa em về nhà!”.

Cậu bé kéo tay áo chị: “Này, chị bị điếc à? Đưa em về nhà!”.

Ở nhà, ông bà luôn buông lời cay độc với mẹ con Lâm Quyên và Đường An Nhan, lâu dần Đường Minh Huy cũng học theo.

Đường An Nhan đang suy nghĩ cách giao tiếp với đứa trẻ hư này, thì Đường Minh Huy đã tức giận: “Đồ chết tiệt, tôi đánh chết chị!”.

Chiều cao của cậu bé vừa vặn đến khuỷu tay Đường An Nhan, cậu bé giơ tay đấm thẳng vào người Đường An Nhan, ngay vị trí bụng dưới.

May mà Đường An Nhan phản ứng nhanh, thấy cậu bé ra tay liền tránh sang một bên.

Cú đấm của Đường Minh Huy trượt đi, đập vào cổ tay cô.

Mặc dù vậy, cổ tay vẫn đau rát, cậu bé chưa trưởng thành dùng lực không kiểm soát. Nếu bị đấm thẳng vào bụng thì không biết sẽ thế nào?!

Đường An Nhan cau mày: “Ai cho phép em đánh người?!”.

Đường Minh Huy hùng hồn: “Tôi đánh chị đấy, đánh chết chị!”.

Đứa trẻ hư đã đến mức này, không giáo dục nữa thì quá muộn rồi.

“Được, đánh người phải không?”.

Một tiếng “chát” giòn tan vang vọng giữa cánh đồng.

Đường An Nhan vung tay, tát mạnh vào má Đường Minh Huy một cái.

Trên khuôn mặt mũm mĩm lập tức in một dấu tay đỏ chót. Đường Minh Huy tức đến gào lên: “Chị! Chị dám đánh em! Em về mách bà nội!”.

Đường An Nhan nhìn xuống cậu ta: “Em còn dám mách bà nội?”.

Thêm một tiếng “chát” nữa, để cân bằng lại hai bên má.

Đường Minh Huy ôm hai bên má vừa bị tát, giận đến mức mắt đỏ hoe: “Á á á! Em sẽ giết chị!”.

Nghe vậy, Đường An Nhan không khỏi lắc đầu. Không giáo dục nữa thì đây chính là mầm mống của tội phạm trong tương lai!

Cô quay người, bước qua lề đường, đi vào đám cỏ dại cao ngang người trong ruộng.

Đường Minh Huy không cao bằng Đường An Nhan, nhưng thân hình lại mập mạp và vạm vỡ hơn nhiều. Cậu bé lùi lại một bước lấy đà, vung tay múa chân định nhào tới đánh Đường An Nhan.

Chị gái cái gì chứ? Chị gái vớ vẩn!

Ông bà thương cậu bé nhất, ngay cả khi cậu bé đánh chị gái mình, ông bà cũng sẽ bênh vực cậu ta!

Đường Minh Huy gào thét nhảy vào ruộng bên đường, lao vào đám cỏ dại!

… rồi khựng lại tại chỗ.

“Tới đây, không dám à?”. Đường An Nhan cười lạnh, “Em không giỏi lắm sao? Còn muốn giết tôi nữa? Thử xem nào”.

Đường Minh Huy “ực” một tiếng nuốt nước bọt, lẳng lặng lùi lại.

Cậu bé từ từ rút ra khỏi đám cỏ dại, còn Đường An Nhan từng bước tiến lên, trên tay cầm một cục gạch.

“Nói đi, vừa nãy không phải ồn ào lắm sao?”. Đường An Nhan giọng lạnh lùng, “Nói!”.

Đi cùng với giọng nói đột nhiên lớn hơn của cô, Đường Minh Huy sợ đến mức run rẩy, ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt mập mạp đầy vẻ kinh hãi.

Hết Chương 22: Đứa trẻ hỗn láo Đường Minh Huy.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page