Danh sách chương

Quý Minh Hi cảm thấy có điều gì đó bất thường, hỏi: “Vừa nãy anh còn nói con anh học kém, không muốn đi thi, sao giờ lại nói nó muốn giành hạng nhất?”

Lại Thế An lôi cái chậu ra khoa tay múa chân: “Dạo gần đây có một nhóm đạo sư đến trọ trong thị trấn, giới thiệu cho tôi thứ gọi là ‘hương học tập’, bảo thắp lên mỗi ngày trong phòng là sau này con học giỏi như thần. 

Mà anh không tin chứ cái thứ đó hiệu nghiệm thật, mấy hôm nay thành tích của thằng nhỏ tăng vùn vụt, lần này kiểu gì cũng giành được hạng nhất. 

Nhưng thầy hiệu trưởng lại không cho nó đến trường, tôi liền xin ít hương trừ tà, đưa nó tới đây. Để nó thi lấy hạng nhất cho tôi đi khoe còn có mặt mũi!”

Quý Minh Hi không nhịn được mỉa mai: “Hương học tập? Cái tên nghe thôi đã thấy tào lao rồi… Người ta học hành chăm chỉ vất vả bao lâu mới được, sao lại có thể chỉ nhờ ngửi hương là giỏi lên? Đến bánh mì trí nhớ của Doraemon còn có hạn sử dụng đấy!”

“Cậu thì biết gì!” Lại Thế An trừng mắt dữ dội.

Liễu Thư Lâm quát lớn: “Đúng, cậu ấy không biết, còn anh biết chắc?! Anh giỏi lắm sao không thèm đọc tin nhắn tôi gửi! Thành tích con anh có cải thiện gì đâu, thứ hạng tăng là vì mấy học sinh đứng trên đều bị thương không thể đi thi!”

Liễu Thư Lâm tức đến nỗi thở hổn hển: “Tôi nói muốn đến nhà anh thăm con thì anh bảo bận nhậu, tôi kêu anh quan tâm đến tâm lý con thì anh chỉ chăm chăm vào thứ hạng. 

Tôi khuyên anh nói chuyện đàng hoàng với nó thì anh lại cầm gậy ra nói chuyện! Bản thân thì rượu chè cờ bạc, bắt con phải giỏi giang, giờ còn đi tin mấy thứ vớ vẩn. Nếu Lại Tử Hành xảy ra chuyện gì, đến lúc đó anh chỉ còn biết khóc thôi!”

Lại Thế An bị mắng đến choáng váng, muốn cãi mà không dám, chỉ đành cúi đầu lẽo đẽo đi theo phía sau.

Trong lúc trò chuyện, mọi người lần theo dấu chân Quý Nhất đến một nơi hẻo lánh, ở đó có một căn nhà mái ngói một tầng, xây bằng gạch đỏ và đất vàng, tường bên hông phủ đầy dây thường xuân, cạnh cửa sổ còn có một cây hòe lớn, nhìn sơ đã thấy đây là công trình từ thế kỷ trước.

Dưới tán cây hòe to ba người ôm không xuể, cỏ tranh mọc cao đến ngang thắt lưng, nhìn ra xung quanh là một mảng xám xịt tiêu điều, khiến người ta bất giác sinh lòng thê lương, như thể đang đứng giữa một bãi tha ma vắng lặng.

Lúc họ đuổi tới, chỉ kịp thấy bóng lưng Quý Nhất khuất vào đám cỏ trắng, dưới ánh trăng, trông cậu ta như một hồn ma lang thang không chốn nương thân.

Quý Minh Hi vạch đám cỏ đuổi theo, hoàn toàn không nhận ra vẻ kinh hãi trên gương mặt của Liễu Thư Lâm.

Lại Thế An lao lên theo ngay sau, nhưng như thể gặp phải hiện tượng “quỷ dựng tường”, rõ ràng cây hòe lớn ở ngay trước mặt, mà ông ta cứ đi mãi vẫn không tài nào đến gần được.

“Cái… cái này là sao…” Đến lúc này, ông ta mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Có lẽ chuyện “trúng tà” không phải lời đồn vô căn cứ.

Bách Hiểu Sinh thì lại đứng xem náo nhiệt, không quên châm chọc: “Cái gì mà cái gì, đi tiếp đi. Người thường không có tiên duyên như bọn tôi đi qua được, sao người có tiên duyên như ông lại không đuổi theo nổi?”

Cậu bé thì chẳng nhúc nhích bước nào, cứ đứng đó kéo tay Liễu Thư Lâm, như thể đang xem kịch, chỉ thiếu mỗi gói hạt hướng dương để gặm.

Lại Thế An bị khích, quay thêm mấy vòng nữa nhưng vẫn chẳng thể tới gần cây hòe, cuối cùng đành ngượng ngùng quay về.

Tuy khoảng cách chẳng xa là bao, nhưng Quý Minh Hi vẫn bị lạc mất dấu Quý Nhất. Bốn phía không thấy ai, chỉ lờ mờ nghe được tiếng khóc ngắt quãng. 

Anh lần theo âm thanh ấy đến trước gốc cây hòe, dường như có một màn nước mờ ảo lướt qua rất nhanh khiến người ta không thể nhìn rõ.

Dưới gốc cây hòe lại cực kỳ sạch sẽ, không có bất kỳ loại thực vật nào mọc, chỉ có một cậu bé gầy yếu đang ngồi xổm bên gốc cây khóc nức nở:
“Bọn họ vứt bài kiểm tra của em vào thùng rác rồi. Cô giáo bảo không có gì to tát, kêu em nhẫn nhịn, đừng gây mất hòa khí trong lớp. Nhưng em vẫn thấy buồn lắm. Còn nữa, lần trước em nghe lời anh, không giành hạng nhất nữa, kết quả là cô giáo lại báo cho cha em, em về nhà lại bị đánh một trận… hu hu hu…”

“Không phải nói cầu nguyện với cây hòe là điều ước sẽ thành thật sao? Vậy sao anh vẫn chưa tới giúp em…”

Gió lùa qua cành cây, tạo nên tiếng xào xạc như đang hồi đáp, cũng như đang vỗ về. Những nhánh cây rũ xuống nhẹ nhàng quét qua mái tóc cậu bé.

Cậu bé mặc áo sơ mi trắng và quần xanh đã cũ và bạc màu vì giặt nhiều. Thoạt nhìn, Quý Minh Hi còn tưởng là Quý Nhất đang trút nỗi buồn vì bị Bách Hiểu Sinh trêu chọc. Nhưng khi đến gần, anh mới phát hiện đó không phải là cậu ta.

 

Hết

Chương 22:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page