Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
===Phiên ngoại: Chương của Tạ Từ===
1.
Ta đã căm ghét phụ thân mình suốt nhiều năm.
Hắn ta có vô số ái thiếp mỹ nhân, thế nhưng lại cưng chiều nhất mẫu thân ta – người phụ nữ bị cưỡng ép đoạt về.
Ép mẫu thân sinh ra ta.
Bởi vậy, mẫu thân vừa hận hắn ta, lại vừa hận ta.
Ta luôn nghĩ rằng, cái hận của mẫu thân chỉ là những trận trách mắng và đòn roi mình thường phải chịu đựng khi còn nhỏ.
Nhưng không ngờ, sau khi phụ thân qua đời, bà ấy lại muốn cùng kẻ khác g/i/ế/t c/h/ế/t ta.
Chỉ là, bà ấy cũng bỏ mạng trong cuộc ám sát đó.
Quá xem nhẹ dã tâm của kẻ dưới tay mình.
Thật là nực cười, trên đời này, người duy nhất từng đặt kỳ vọng vào ta, lại chính là phụ thân mà ta luôn căm ghét.
Ta trọng thương, đang ở trong mật cảnh tĩnh dưỡng.
Chốn này vốn chẳng có gì thú vị, nhưng những kẻ phản bội kia, tất cả đều phải c/h/ế/t.
Ngồi tĩnh tọa suốt nửa ngày, bất chợt có một tiểu yêu xông vào mật cảnh.
Ban đầu, ta nghĩ rằng đây là người do bọn chúng phái tới, liền định ra tay g/i/ế/t c/h/ế/t.
Nhưng ta thực sự tò mò, nàng làm cách nào có thể vào được mật cảnh này.
Pháp lực yếu ớt, hoàn toàn không thể gây bất kỳ uy hiếp nào.
Nàng tự xưng là Bạch Lạc, chữ “Lạc” trong “rơi xuống”.
Ta mặc kệ, ngầm đồng ý để người ở lại.
Sáng hôm sau, nàng chuẩn bị dùng phương pháp lúc tới để rời đi.
Hiện giờ, ta không mở được mật cảnh, muốn xem nàng làm cách nào thoát ra.
Không ngờ, nàng trực tiếp lao đầu vào thực kính, khiến người ta dở khóc dở cười.
Ta bắt đầu hoài nghi, bọn chúng có thể phái một kẻ ngốc thế này tới g/i/ế/t ta sao?
Khi ta tọa thiền luyện công, nàng thường nhìn chằm chằm, miệng lẩm bẩm: “Thật đẹp.”
Nàng hay đi qua đi lại trong phòng, khiến ta nhìn đến mức hoa cả mắt.
Nàng hỏi vì sao không búi tóc, ta lại nhất thời không biết nói sao, chỉ có thể đáp rằng mình không biết búi.
Nàng giúp ta búi tóc, bàn tay nhỏ nhắn, da trắng như ngọc sứ.
Sau đó, ta đưa nàng ra ngoài, cùng dạo hội đèn lồng.
Điều ước của nàng lại có cả ta trong đó.
Thật kỳ lạ, rõ ràng chúng ta quen nhau chưa lâu.
Hôm đó, ta còn nắm tay nàng.
Tay nàng mềm mại vô cùng, nhỏ bé đến đáng thương.
Ta nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh, dường như ta đã động lòng.
Có lẽ đã động lòng từ trước đó.
Có thể là lúc nàng nắm lấy tay ta, cũng có thể là khi nàng giúp ta búi tóc, hoặc khi nàng nhìn ta trong mật cảnh mà cằn nhằn.
Có lẽ, là từ sớm hơn nữa.
Ta sắp xếp nàng ở một biệt viện của mình dưới nhân gian, còn phái người chăm sóc.
Ta cũng tìm người tra rõ thân thế của nàng, cùng với cách giải căn bệnh thể nhược của nàng.
Ta phát hiện, khi nàng không ở bên, ta thường nghĩ về nàng.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, ta liền vội vã đi tìm nàng.
May thay, ta đã tra rõ thân thế của nàng, biết được vì sao nàng lại vô tình lạc vào mật cảnh, cũng tìm ra được phương pháp chữa trị.
Khi đưa nàng đi lấy Linh Du ngàn năm, ta vốn nghĩ sẽ không có nguy hiểm gì.
Dẫu sao, đám lão già của phái Thanh Vân kia chẳng phải đối thủ của ta.
Nhưng ta vẫn quá chủ quan.
Khi thanh kiếm của kẻ phản bội c/h/é/m về phía nàng, ta cảm giác như tim mình ngừng đập.
Cũng may, nàng không sao.
Đám kẻ cùng đường mạt lộ ấy, kẻ đứng sau không dám lộ diện, liền dùng bọn chúng làm vật tế, muốn giam cầm ta c/h/ế/t ở nơi này.
Mật cảnh này quả thật khó giải, nhưng đáng tiếc nhất là đã liên lụy đến nàng.
Trong mật cảnh này, ta là hoàng tử, còn nàng chỉ là một nha hoàn.
Điều đó khiến nàng không vui.
Vậy thì đổi một thân phận khác, không làm nha hoàn nữa.
Không có thuật pháp cũng không sao, nàng vẫn có thể giúp ta búi tóc.
Sau đó, ta tiến cung xin chỉ ban hôn.
Chính nàng đã nói sẽ mãi mãi ở bên ta, gả cho ta xem như giữ lời hứa.
Mọi thứ vốn dĩ thật tốt đẹp.
Ta viết thiệp cưới, lúc ấy đã nghĩ, nếu hai chúng ta mãi mãi ở lại nơi này, cũng không phải không thể.
Nhưng một ngày trước hôn lễ, ta bị triệu vào cung.
Ngày hôm đó, hoàng đế và vài vị hoàng huynh của ta đều có vẻ rất kỳ lạ.
Ta muốn rời đi, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác ngăn cản, khiến lòng ta càng thêm bất an.
Ta không màng tất cả, thúc ngựa trở về phủ.
Khi đẩy cửa ra, nàng đã nằm trong vũng m/á/u.
Ta cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt trái tim, đến thở cũng khó khăn.
Run rẩy ôm lấy nàng vào lòng, ta gấp gáp gọi đại phu, nhưng hơi ấm của nàng vẫn dần rời khỏi vòng tay.
Có kẻ nói phải thay hồng lụa bằng vải trắng, ta lập tức c/h/é/m kẻ đó dưới kiếm.
Ngày mai ta cưới vợ, làm sao có thể treo vải trắng!
You cannot copy content of this page
Bình luận