Hai bên cãi nhau đến nước bọt bay tứ tung, tấm bia ranh giới cũng bị vẩy đầy máu chó.
Nhóm người của Liên Kiều nào đã từng thấy cảnh tượng quần chúng phẫn nộ đến mức này, lại càng chưa từng thấy cảnh mẹ con trở mặt thành thù như vậy, nên nhất thời ai nấy đều vừa kinh ngạc lại vừa bàng hoàng.
Yến Vô Song nghe mà đau cả đầu: “Thằng con trai này đúng là không phải người, nhưng mà bà mẹ kia thì sao, sao ta nghe mà chẳng hiểu gì hết vậy?”
Chu Kiến Nam kể từ lúc thấy Lục Vô Cữu xuất hiện, mắt hắn ta đã sáng rực lên, chỉ chăm chăm muốn thể hiện mà không tìm được cơ hội. Lần này coi như đã có dịp, thế là hắn ta hắng giọng, chen vào nói: “Ta hiểu rồi, để ta nói cho!”
“Hai mẹ con và cô con dâu này vốn sống ở trấn bên cạnh. Bà mẹ chồng này để phụ giúp gia đình nên thường đến trấn Bất Hiếu bán rau. Chẳng may, trong trấn đột nhiên xuất hiện một con yêu quái chuyên moi tim người. Bà lão này bèn muốn chạy về nhà, nhưng những người chạy về trước đó đều bị yêu quái tìm đến tận cửa, không chỉ bản thân bỏ mạng mà người nhà cũng bị moi tim. Thế là người dân ở trấn bên cạnh vô cùng hoảng sợ, không cho người từ trấn này sang lánh nạn, vì vậy mới vác cuốc ra chặn ở cổng trấn!”
“Anh con trai này có lẽ cũng là một trong số đó, chẳng may lại gặp đúng mẹ ruột của mình đang bị kẹt trong trấn. Hai mẹ con gặp nhau, ai cũng có nỗi khổ riêng: mẹ thì muốn về, con thì sợ mẹ về sẽ dẫn yêu quái đến moi tim, cứ thế giằng co không dứt, thành ra mới có cảnh tượng vừa rồi.”
Nói đến đây, hắn ta có chút thổn thức: “Đúng là thảm cảnh nhân gian mà.” Rồi hắn ta lại liếc trộm, nhưng thấy sắc mặt Lục Vô Cữu vẫn dửng dưng, thế là hắn ta ho một tiếng, cũng ra vẻ chững chạc lắm.
Những gì Liên Kiều đoán cũng không khác Chu Kiến Nam là mấy, trong lòng nàng khá là vui mừng, xem ra mắt nhìn người của mình cũng không tệ.
Ngay lúc này, hai nhóm người càng cãi càng hăng, vung cả cuốc lên, trông như sắp lao vào đánh nhau đến nơi rồi.
Liên Kiều thấy tình hình không ổn, vội vàng xông lên can ngăn, bấm một cái định thân thuật mới miễn cưỡng khiến hai bên bình tĩnh lại được.
“Mọi người yên tâm, chúng ta đến đây chính là để bắt yêu quái, nhất định sẽ trừ khử con yêu này, bảo vệ sự bình an cho mọi người.”
Nhưng pháp thuật chỉ có thể trị phần ngọn chứ không thể trị phần gốc.
Người đàn bà tóc chải bóng lưỡng kia thân mình vẫn còn cứng đờ, nói: “Bình an ư? Con yêu quái này lợi hại vô cùng, nếu ngài cho đám người này qua đây, chúng ta chỉ còn nước tiếp tục đi xa hơn nữa, đến lúc đó, không biết sẽ còn liên lụy đến bao nhiêu người nữa. Tiên nhân ơi, ngài không thể chỉ lo cho họ mà mặc kệ sống chết của chúng ta được!”
Bà ta vừa dứt lời, người dân trấn bên cạnh lập tức lại sôi sục phẫn nộ, kẻ nói ra người nói vào chửi bới ầm ĩ.
Liên Kiều cũng rơi vào thế khó xử. Ngay lúc nàng đang suy nghĩ tìm kế vẹn toàn, một giọng nói bỗng vang lên bên tai —
“Vậy thì phong tỏa trấn lại.”
Thì ra là Lục Vô Cữu.
Liên Kiều sững sờ, nghe xem, đây là lời người nói sao?
Đúng là không coi mạng sống của cả trấn ra gì!
Quả nhiên, người dân trong trấn Bất Hiếu lập tức biến sắc, dù ban đầu có cung kính với Lục Vô Cữu đến đâu, giờ đây cũng đều hóa thành thù địch.
“Vậy còn chúng ta thì sao, mạng của chúng ta không đáng tiền à?”
“Đúng thế, nói ra được những lời như vậy thì ngươi tính là tiên nhân cái nỗi gì?”
“Tiên nhân ư? Ta thấy, có khi hắn chính là yêu vật kia biến thành, để tiện một lưới bắt hết chúng ta!”
Nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao. Chu Kiến Nam tức đến đỏ mặt, đứng ra bênh vực: “Các người đừng có nói bậy! Yêu quái gì chứ, chúng ta không quản ngàn dặm xa xôi đến đây giúp các người trừ yêu. Nếu chúng ta đi rồi, các người mới thật sự trúng quỷ kế của con yêu đó! Điện… Lục sư huynh đã nói vậy, chắc chắn là có cách, huynh ấy lợi hại vô cùng, cho dù có phong tỏa trấn, cũng nhất định có thể đảm bảo mọi người bình an. Không tin thì các người nhìn quần áo của huynh ấy xem, có phải là được thêu hoa văn Tam Túc Kim Ô không!”
Đám đông nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy trên vạt áo màu trắng ngà của hắn có những đường vân tối thêu hình Tam Túc Kim Ô bằng một loại chỉ nào đó.
You cannot copy content of this page
Bình luận