Danh sách chương

Ôn Mạn vô cùng ngượng ngùng.

Nhưng mặt Hoắc Thiệu Đình lại dày không ai bằng. Anh kiên quyết đút hết ly nước, lúc này mới buông Ôn Mạn ra để nói chuyện với bậc trưởng bối: “Cô Ôn đây bị Minh Châu làm liên lụy, chăm sóc cô ấy là việc nên làm ạ.”

Bác sĩ Lâm tính tình rất tốt: “Ra là vậy! Thân phận này thay đổi nhanh thật đấy!”

Ông kiểm tra cho Ôn Mạn xong, xác định không có vấn đề gì lại cười nói: “Có Thiệu Đình tự tay chăm sóc, chắc sẽ nhanh khỏi hơn thôi.”

Mặt Ôn Mạn nóng ran!

Bác sĩ Lâm cười ha hả rồi rời đi.

Ôn Mạn lấy điện thoại định gọi cho dì Nguyễn, Hoắc Thiệu Đình lại nói: “Tôi đã gọi điện xin nghỉ giúp cô, cũng tiện báo với dì của cô là cô phải đi công tác mấy ngày.”

Ôn Mạn: “…”

Hoắc Thiệu Đình dường như không cảm nhận được sự bất mãn của cô, lại thản nhiên nói thêm: “Tôi đã bảo trợ lý mang cơm tới.”

Ôn Mạn không nhịn được nữa.

Cô hỏi Hoắc Thiệu Đình: “Anh canh chừng tôi như vậy, là sợ tôi phá hoại hạnh phúc của em gái anh sao?”

Hoắc Thiệu Đình dựa vào tủ đầu giường, đang nhắn tin cho trợ lý. Nghe vậy, anh khẽ cười một tiếng.

“Cô Ôn định dùng cái gì để phá hoại?”

“Cơ thể? Hay là đoạn tình cũ không mấy tốt đẹp kia?”

“Tôi tưởng Cố Trường Khanh đã đưa ra lựa chọn rồi chứ. Sao phản ứng của cô Ôn lại chậm như vậy?”

Anh ta trông vô cùng đẹp trai, nhưng miệng lưỡi lại chẳng nể nang, chút cảm tình tốt đẹp ít ỏi của Ôn Mạn dành cho anh tan thành mây khói.

Cô xoay người, cố tình quay lưng về phía anh.

Hoắc Thiệu Đình vắt chéo đôi chân dài, nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, khẽ cười một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Giận rồi thì phải?

Khoảng nửa tiếng sau, thư ký của Hoắc Thiệu Đình mang bữa tối đến.

Cô thư ký nhỏ vừa nhìn thấy Ôn Mạn, liền nhớ ra đã từng gặp cô gái này một lần ở văn phòng luật sư.

Vốn tưởng chỉ là dây dưa đơn phương, ai ngờ sếp nhà mình cũng khá để tâm đến người ta, còn tự tay chăm sóc, rồi vận dụng quan hệ các kiểu, làm hẳn một bộ đầy đủ.

Ánh mắt cô thư ký nhỏ thoáng chút mờ ám.

Tâm trạng Ôn Mạn không tốt nên không để ý những điều này. Cô cũng thật sự đói rồi, liền nói lời cảm ơn rồi mở hộp cơm bằng gỗ ra.

Là cháo thịt dễ tiêu hóa, thích hợp cho bệnh nhân.

Mùi thơm nức mũi!

Một dòng nước ấm khẽ lướt qua lòng Ôn Mạn, cô cảm nhận được sự chu đáo của Hoắc Thiệu Đình. Tính cách cô vốn mềm mỏng, lúc này vừa cảm động liền nhanh chóng xuống nước trước: “Luật sư Hoắc, hôm nay cảm ơn anh!”

Hoắc Thiệu Đình không có ý định ăn tối cùng cô.

Anh vẫn vắt chéo đôi chân dài, một bên dùng điện thoại xử lý công việc, một bên lơ đãng nói: “Cô Ôn không cần khách sáo! Dù sao thì tôi cũng có mục đích khác.”

Ôn Mạn bị chặn họng, ngẩn ra một lúc.

Cô mang ơn người ta, đối phương lại là nhân vật lớn có quyền có thế, cô đành hạ mình: “Là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Hoắc Thiệu Đình ngước mắt lên, nhìn cô.

Ôn Mạn rất biết điều, cứ để mặc cho anh nhìn.

Trong lòng cô cũng lờ mờ biết rằng, anh thích ngoại hình và vóc dáng của cô… bởi vì trong ánh mắt anh ít nhiều đều mang theo ý vị tình ái nam nữ.

Hoắc Thiệu Đình nhìn đủ rồi, từ từ cất điện thoại đi: “Thật lòng chứ?”

Khí chất của anh quá mạnh mẽ, Ôn Mạn không dám nhìn thẳng nữa, bèn giả vờ húp cháo: “Thật ạ.”

Hoắc Thiệu Đình dường như đã hài lòng, liền dẫn thư ký rời đi.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Ôn Mạn một mình nằm trên giường bệnh, cảm thấy bốn bề trống rỗng… Cô vẫn còn hơi khó chịu, bèn nhắm mắt ngủ cho qua chuyện.

Lần nữa tỉnh lại, đã là chín giờ tối.

Vì là khu phòng bệnh VIP, ban đêm đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bên ngoài hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.

Ôn Mạn đi đến bên cửa sổ, mở ra.

Bên dưới là một khu vườn nhỏ, cây cối um tùm, điểm xuyết những khóm hoa đủ màu sắc, đang vào mùa đầu hạ nên nở rộ rất đẹp.

Ôn Mạn đột nhiên muốn xuống dưới đi dạo.

Một lát sau, cô đặt chân lên thảm cỏ xanh mềm mại, hít thở mùi cỏ cây trong lành, cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Trời quang mây tạnh, vạn vật tĩnh lặng.

Ngay khi Ôn Mạn đang lên kế hoạch cho một tương lai nhạt nhẽo phía trước, một giọng nói ngọt ngào, nũng nịu vang lên: “Anh Trường Khanh, anh hôn em thêm cái nữa đi mà…”

Hết Chương 21.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page