Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 21:

Chương trước

Chương sau

Nhìn lại bóng người phía sau, hắn đã nhanh chóng vấn tóc giúp ta. 

 

Động tác lưu loát mà nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã buộc xong một búi tóc gọn gàng.

 

“Ta chưa từng giúp ai vấn tóc, nàng thấy thế nào?”

 

“…Rất tốt.”

 

“Vậy còn thế này?”

 

Không biết từ đâu, hắn lấy ra một chiếc trâm hoa điểm thúy, chậm rãi cài lên mái tóc ta, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng tựa bức tượng mỹ nhân chạm ngọc:

 

“Trâm này ta đã mua từ lâu, luôn cảm thấy rất hợp với nàng.”

 

Có lẽ để thêm phần thi vị, hắn khẽ cong môi, thấp giọng ngâm vài câu phong lưu:

 

“Thanh xuân chi dạ, hồng vỹ chi hạ, quan anh chi trừ, hoa tấn tương tạ…”

 

Chợt…

 

Ta còn chưa kịp xác nhận liệu có phải mình nghe nhầm hay không, eo đã bị siết chặt, cả người bị kéo vào vòng ôm từ phía sau.

 

Hắn tựa hồ có chút lười biếng, đôi mắt khép hờ, hai gò má trắng nõn dần dần nhiễm màu đỏ nhạt như hoa ngọc lan thoáng ửng sắc hồng.

 

“Xuất Chu Tước, lãm hồng khôn, đài tố túc, phủ ngọc yêu…”

 

Tiếng ngâm nga trầm thấp, từng chữ một hòa vào không khí, quẩn quanh giữa hơi thở.

 

Ngọt ngào, dụ hoặc, tựa như men say nồng khiến lòng người nóng bừng, tâm trí rối loạn, máu huyết sôi trào…

 

Tai ta ù đặc, chăm chú lắng nghe mới phát hiện đó là tiếng tim đập như sấm. 

 

Một tay ta vô thức vung lên, chạm phải ngọc quan trên đầu hắn, khiến nó lệch đi, để lộ suối tóc đen như mực xõa dài xuống.

 

Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị hắn đè xuống giường tự lúc nào.

 

Ánh mắt ta đối diện với hắn, thấy hắn chống tay phía trên ta, đôi mắt ửng đỏ, khóe mắt mềm mại, dung mạo phong tình đến câu hồn đoạt phách.

 

Ta vội vàng nắm lấy góc chăn, kéo chặt đến tận cằm.

 

“Đợi, đợi một chút!”

 

Diêm La Tích lặng lẽ nhìn ta, cằm ngọc trắng lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trông như thể giây tiếp theo sẽ không kiềm chế được mà nhào tới.

 

Thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn cố gắng lui lại một bước, giọng nói khàn khàn: 

 

“Là ta sai, là ta mạo phạm nàng…”

 

“Không… không phải.”

 

Ta liếc nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ lau giọt lệ nơi khóe môi, thì thầm:

 

“Đợi thêm chút nữa… trời vẫn chưa tối mà.”

 

28

 

Thật sự không thể ngờ được.

 

Một canh giờ sau, khi màn đêm mong đợi rốt cuộc cũng buông xuống, Diêm La Tích lại rời đi.

 

Hắn ra ngoài nhìn trời, sau đó sắc mặt nghiêm trọng mà giục ngựa rời xa, còn mang theo cả cặp song sinh.

 

Chỉ để lại cho ta hai lão bộc vừa mù vừa điếc.

 

Nơi này dường như cách xa kinh kỳ, vắng bóng nhân gian, yên tĩnh mà hẻo lánh. 

 

Trong tiểu viện giản dị, chỉ có vài khóm hoa, mấy cây tùng, đôi ba con hạc, vài phiến đá, thoáng chút mây khói bảng lảng.

 

May mắn là hắn vẫn để lại cho ta ít giấy bút, ta ngày ngày ngồi dưới cửa sổ viết chữ, cuộc sống chẳng đến nỗi tẻ nhạt, ngược lại còn bình yên thanh thản, tựa như được quay về những tháng ngày thơ ấu đơn thuần.

 

Mấy chục ngày trôi qua, ngay lúc ta tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa, bên ngoài lại truyền đến một hồi sáo réo rắt.

 

Thanh âm trong trẻo, xuyên qua cửa gỗ, chạm đến tai, mang theo một loại tâm tình thiếu niên khác lạ, mộc mạc mà đáng yêu, chân thành mà động lòng.

 

Ta đặt bút xuống, tựa cửa sổ nhìn ra, liền thấy một người đứng giữa bóng cây rậm rạp, tay cầm ngọc địch, khoác trên mình trường sam lụa trắng mỏng như sương, ống tay rộng khẽ phất trong gió, cả người phiêu dật đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt.

 

Thế nhưng, ngay khi ta vui mừng chạy đến, đối phương lại chậm rãi quay mặt về phía ta, thản nhiên hỏi:

 

“Có cần đợi đến khi trời tối không?”

 

Ta: “…”

 

29

 

Nhìn ra sân, một cỗ xe lớn đang đỗ sẵn, bên cạnh còn có Uyển Phương và cặp song sinh. Ta vội vàng hạ giọng đáp:

 

“Tối hay cũng được.”

 

Ba người ngoài xe nghe vậy, đồng loạt sững sờ.

 

“Cái gì cũng được?”

 

Lời còn chưa dứt, Diêm La Tích, kẻ vừa rồi còn mang vẻ lạnh lùng như băng tuyết, bỗng nhiên nở một nụ cười.

 

Hết

Chương 21:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page