Ta Là Mẹ Quả Phụ Của Nữ Chính

Chương 21:

Chương trước

Chương sau

Anh bật cười, bàn tay đặt trên đầu tôi khẽ vuốt ve.

 

“Bởi vì… đêm mà chúng ta cùng xuyên vào sách, anh đang buồn chán đi dạo, tình cờ gặp em đang say khướt bên hồ nước.”

 

Tim tôi lập tức thắt lại.

 

Tửu lượng của tôi không hề tốt, uống nhiều rất dễ mất kiểm soát.

 

Tiêu Chỉ dường như không nhận ra sự căng thẳng của tôi, tiếp tục nói: 

 

“Lúc đó em say lắm, nhào đến ôm chặt lấy anh, rồi nói…”

 

Anh bỗng dừng lại giữa chừng, tôi nghe mà sốt ruột, không nhịn được thúc giục: 

 

“Nói gì cơ?”

 

Tôi nhớ là đêm đầu tiên xuyên sách mình có uống rượu, nhưng vì quá say nên sau đó chẳng nhớ nổi chuyện gì nữa.

 

Tiêu Chỉ bật cười, tiếp tục kể với vẻ thích thú:

 

“Em nói: “Thiên vương cái địa hổ*, Nhan Nhan ta xuyên không lại thành góa phụ!’”

 

“…”

 

Vẫn còn vần điệu hẳn hoi.

 

Tôi xoa xoa chóp mũi, gượng gạo hỏi: 

 

“Vậy… em có làm gì quá đáng hơn không?”

 

(*): “Thiên vương cái địa hổ” là một câu trong mật ngữ giang hồ thời dân quốc ở Trung Quốc, thường thấy trong các tác phẩm võ hiệp.

 

Tiêu Chỉ không lập tức trả lời, ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, như đang nhớ lại điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

Nụ cười này khiến tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành.

 

“Quá đáng thì cũng không hẳn, chỉ là…” 

 

Anh dừng một chút, rồi thong thả tiếp tục:

 

“Em ôm lấy mặt anh, khen anh đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành, phong thái vô song, sau đó… cưỡng hôn anh, rồi kéo anh về phòng.”

 

Lông mày tôi giật nhẹ một cái: 

 

“Kéo về phòng làm gì?”

 

Ánh mắt Tiêu Chỉ dừng trên khuôn mặt tôi, dần dần siết chặt khoảng cách, giọng trầm thấp:

 

“Chỉ huy anh lấy chậu cho em, rồi em nôn xong thì ngủ luôn.”

 

Tôi sững người: 

 

“Hết rồi à?”

 

“Hết rồi.”

 

Tôi có hơi nghi ngờ. Tôi hiểu bản thân mình, mỗi lần say rượu thì chẳng khác nào mất hết hình tượng.

 

“Thật sự không còn gì nữa à?”

 

Tiêu Chỉ dường như nhớ ra gì đó, khóe môi cong lên đầy thú vị.

 

“À, cũng không hẳn… Sau khi nôn xong, em còn kêu đói. Nếu anh không ngăn lại, thì có lẽ em đã ăn lại rồi.”

 

“…”

 

Nghe xong, tôi lập tức buồn nôn.

 

Cố nhịn cơn khó chịu, tôi vội vàng cắt ngang chủ đề này: 

 

“Vậy tại sao anh chưa bao giờ nói mình mới là người xuyên sách, mà còn để một tên phó tướng vụng về đóng giả?”

 

Nghe tôi nhắc đến chuyện đó, Tiêu Chỉ thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc đáp:

 

“Vì phải đề phòng Tiêu Đình. Ngay từ đầu, anh đã biết ông ta chính là tài xế gây tai nạn và cũng là một kẻ có tư tưởng phản xã hội.”

 

“Với loại người như ông ta, một khi đã xuyên vào sách và trở thành một tướng quân quyền lực, thì dù đó là thế giới giả tưởng hay không, ông ta cũng sẽ không dễ dàng rời đi.”

 

Nghe đến đây, tôi chợt hiểu ra điều gì đó: 

 

“Vậy nên, tất cả chúng ta đều đã trở lại thế giới thực, chỉ có ông ta chết… có phải vì chính ông ta đã từ bỏ cơ hội trở về không?”

 

Tiêu Chỉ suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi gật đầu: 

 

“Có thể lắm.”

 

Khả năng duy nhất mà chúng tôi có thể nghĩ đến, chính là ông ta đã tự lựa chọn ở lại trong sách.

 

Dù vậy, với loại người như ông ta, sống hay chết cũng chẳng đáng để chúng tôi bận tâm.

 

Tôi và Tiêu Chỉ liếc nhìn nhau, đồng loạt kết thúc chủ đề này.

 

Bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu tôi chậm rãi di chuyển xuống, theo thói quen nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, giọng nói mang theo chút cưng chiều:

 

“Còn gì muốn hỏi nữa không?”

 

Tôi xoay người lại, cẩn thận quan sát gương mặt đẹp trai và quen thuộc trước mắt.

 

Thì ra… Tiêu Chỉ để tóc ngắn cũng đẹp chết đi được.

 

Ánh mắt tôi trượt xuống dưới, dừng lại ở yết hầu của anh, vô thức nuốt khan.

 

“Không còn gì muốn hỏi nữa, nhưng mà…”

 

Tôi chậm rãi lên tiếng, giọng hơi trầm xuống.

 

“Em có vài chuyện muốn làm.”

 

Tiêu Chỉ sững lại một chút, sau đó bật cười, anh đưa tay che mắt tôi, rồi nhẹ nhàng hôn xuống.

 

Nụ hôn này chỉ thoáng qua như một thử nghiệm.

 

Khi anh buông tay, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi, từng chữ từng chữ như chạm thẳng vào lòng:

 

“Từ nay về sau, nếu em thấy cô đơn, thì lúc nào cũng có thể tìm anh.”

 

  • Hết –

 

Hết Chương 21:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page