Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Mẹ tôi cũng nhìn thấy điện thoại của tôi, không quan tâm đến việc cha dượng có mặt, bà giơ tay tát tôi một cái đau điếng.
Cha dượng vội vàng chạy tới kéo bà ra, nhưng bà đã bắt đầu chửi rủa:
“Con còn liên lạc với cha con đúng không? Mẹ đã nói bao lần rồi, bảo con đừng nhận ông ta nữa. Ông ta đã đối xử với mẹ như thế nào, con quên hết rồi phải không? Con đúng là không có lương tâm!”
Nói đến đây, bà dừng lại, như thể vừa hiểu ra điều gì đó. Ánh mắt bà tràn đầy oán hận nhìn tôi:
“Là cha con giúp con bám vào được Đường Hà phải không? Mẹ nợ các người từ kiếp trước sao? Các người phải nhục nhã mẹ, phá hủy cuộc đời mẹ thế này à?”
Cha dượng cố gắng ngăn bà lại, nhưng không tài nào cản nổi.
Mẹ tôi hét lớn:
“Mẹ nuôi con đến hôm nay đã là hết tình hết nghĩa rồi, con với cha con đều cùng một giuộc, toàn là đồ vong ơn bội nghĩa!”
Trong mũi tôi tràn đầy mùi máu tanh, má bên bị tát nóng rát như lửa đốt.
Những bệnh nhân và người nhà xung quanh tò mò ngoảnh lại nhìn, bàn tán xì xào.
Tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào giọt máu rơi xuống nền gạch trắng.
Mẹ đang nói gì vậy? Bà có thể mắng tôi và Đường Hà, nhưng sao bà lại nghĩ tôi thông đồng với cha mình?
Cơn sốt cao làm đầu óc tôi mơ hồ, nhưng vẫn có một ý nghĩ cố gắng trồi lên khỏi lớp sương mù trong tâm trí, khiến tôi dần dần hiểu ra mọi chuyện từ trước đến nay.
Mẹ không yêu tôi, vì bà nghĩ tôi giống cha.
Cha mắng tôi, vì ông nghĩ tôi giống mẹ.
Có những người vì thừa hưởng dòng máu của cha mẹ mà được cả gia đình xem như bảo bối.
Nhưng cũng có những người, vì thừa hưởng dòng máu của cha mẹ, mà trở thành lời nguyền sâu sắc nhất từ cả hai phía, bị biến thành vũ khí để đôi bên công kích lẫn nhau trong trận chiến kéo dài không hồi kết.
Tôi khẽ nói:
“Nhưng… con đã làm gì sai chứ?”
Nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, tôi không còn quan tâm liệu mẹ có mắng tôi là đang giả vờ đáng thương hay không.
Tôi chỉ muốn hỏi:
“Các người ghét con đến thế, vậy tại sao lại sinh ra con?”
Nước mắt cứ thế rơi xuống, từng giọt, từng giọt, nghẹn lại nơi cổ họng tôi, khiến tôi không thể thở, không thể đứng vững.
Tôi chống tay lên ghế, cúi xuống và thở dốc từng hơi, nước mắt không ngừng tuôn rơi:
“Có ai trong các người từng hỏi tôi, liệu tôi có muốn trở thành con của các người không?!”
Cuối cùng, tôi cũng nói ra được câu này.
Thay cho cô bé nhỏ năm xưa từng co rúm trong phòng, lắng nghe những cuộc cãi vã không hồi kết.
Thay cho cô bé cấp hai đã học cách hòa giải cả hai bên nhưng lại bị cả hai mắng mỏ.
Thay cho cô nữ sinh lớp mười từng phải nghe cha mắng mẹ bên tai trái, mẹ mắng cha bên tai phải, để rồi cuối cùng nhận được sự đồng thuận hiếm hoi từ cả hai:
“Con đúng là giống y như cái người cha/mẹ không có lương tâm của con.”
Tại sao tôi lại là con của các người?
Tại sao tôi lại có cha, có mẹ?
Mẹ nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt dán chặt vào mặt bàn trống không, cố tình không nhìn tôi.
Đường Hà không chịu được nữa, kéo tôi vào lòng, giọng nói kiềm nén cơn giận:
“Cô ấy là con gái của chị, không phải kẻ thù của chị.”
Lúc này mẹ mới có phản ứng, chỉ tay vào tôi mà nói:
“Đường Hà, cậu không biết cha con bé là loại người gì đâu, chỉ là một tên lưu manh, côn đồ! Loại người như hắn thật sự có thể làm ra những chuyện này!”
Đường Hà nhíu mày sâu, trầm giọng đáp:
“Tôi từng gặp ông ta một lần, lúc ông ta hỏi xin cô ấy tiền.”
Mẹ càng tức giận hơn, quay sang nhìn tôi:
“Con dám đưa tiền cho ông ta?! Con lấy tiền của mẹ để nuôi cha con à?! Đúng là đồ vong ân bội nghĩa…”
Đường Hà nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy chán ghét:
“Đủ rồi!”
Giọng anh lạnh nhạt:
“Chị có biết vì sao Ngưng Ức vẫn duy trì liên lạc với cha mình không? Là để bảo vệ chị.”
“Cô ấy hiểu rõ tính cách của ông ta, nếu không xin được tiền, chắc chắn sẽ tìm đến chị. Chị còn đang mang thai, cô ấy thà chịu khổ còn hơn để chị gánh chịu.”
Mẹ ngẩn người, giọng điệu bắt đầu dịu lại, nhưng chỉ được một lúc, bà lại lớn tiếng:
“Có giỏi thì cứ để ông ta đến tìm tôi, xem tôi có báo cảnh sát không!”
Đường Hà cười nhạt, chẳng buồn che giấu sự khinh thường:
“Chị đừng mạnh miệng nữa, được không? Trước đây chị chưa từng báo cảnh sát chắc? Có ích không?”
“Những ngày bình yên mà chị đang có chẳng phải là nhờ đứa con gái mà chị xem thường, chịu nhục, chịu khổ để đổi lấy sao?”
Anh ấy vốn là người nóng tính, trước đây đã kiềm chế và thu mình lại, hoàn toàn vì nể mặt tôi.
Nhưng lúc này, cơn giận đã tích tụ đến đỉnh điểm, lời nói của anh trở nên sắc bén, không để lại chút đường lui nào.
Mẹ tôi bị anh dồn ép đến mức không thể nói lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận