Trong danh sách truy nã trên mạng đen, thậm chí còn có cả tên quốc vương, nguyên thủ quốc gia cùng ảnh ba chiều.
Hệ thống này phân cấp mục tiêu theo sức mạnh, rồi mới đặt tiền thưởng.
Cấp sao và tiền thưởng không liên quan gì nhau, vì tiền thưởng nhiều hay ít là do chủ nhiệm vụ chi trả.
Cùng một cấp sao, có người bị treo thưởng một vạn tinh tệ, có người lại bị treo tận mười triệu.
“Viết gì? Nó có phải dị năng giả đâu, có xứng được một sao không? Đương nhiên là không sao.”
“Tiền thưởng?”
“Năm trăm nghìn!”
…
Hoang tinh.
Khu trung tâm.
Sau khi trao đổi liên lạc, Tô Huyền và ân nhân cứu mạng mỗi người một ngả.
Cô đem mấy món vớ được trên xác bán đi, tài sản tăng thêm ba nghìn tinh tệ, chỉ trong một đêm bỗng phát tài nho nhỏ.
Sau đó cô tìm một khách sạn cao cấp trang trí lộng lẫy, ngủ một mạch tới tận đêm hôm sau mới tỉnh, cuối cùng thể lực cũng hồi phục lại.
Tô Huyền tỉnh táo, tinh thần phơi phới, lên mạng đặt mấy bộ quần áo mới, gọi một bữa tối thịnh soạn, vừa ăn vừa lướt quảng cáo thuê nhà.
Xem mấy chục tin mà chẳng cái nào ưng ý, chỗ thì đắt quá, chỗ thì vị trí xấu, chỗ thì rẻ đến mức nghe đã thấy mùi lừa đảo.
“…”
Cô tắt hết cửa sổ quảng cáo.
Tô Huyền ngồi trên giường bắt đầu thử nghiệm năng lực của mình.
Ngủ một đêm, thể lực đã hồi phục hoàn toàn, cảm giác yếu ớt cũng biến mất sạch sẽ.
Cô vừa nghĩ, trên cánh tay đã xuất hiện những tia điện màu xanh lam lấp lánh, lách tách tóe lửa.
Duy trì trạng thái này, cô cảm nhận rõ sức mạnh trong cơ thể đang bị tiêu hao rất nhanh.
Tô Huyền thu lại năng lực, thử đi thử lại mấy lần, xác nhận mình có thể dùng bất cứ lúc nào, rồi cầm lấy dao ăn, chuẩn bị thử nghiệm năng lực chữa lành.
Cô rạch một vết nhỏ trên tay, vừa đủ chảy máu, rồi thử kích hoạt năng lực.
Thất bại.
Khi dùng các năng lực khác, chỉ cần ý niệm là được.
Nhưng bây giờ, dù cô thử thế nào cũng không có chút phản ứng.
Tại sao lại thế? Chẳng lẽ vì cô không nhìn thấy quá trình người đó sử dụng năng lực?
Người đó chỉ chạm vào vai cô, đến khi cô nhận ra thì vết thương đã lành.
Nhưng cũng không đúng, cô cũng đâu có “nhìn” thấy sát thủ bịt mặt dùng năng lực, chỉ nói chuyện một lúc là dính chiêu.
Loại năng lực tinh thần vốn không thể biểu diễn như điện được, vậy mà cô vẫn sao chép thành công?
Vậy tại sao năng lực chữa lành lại không được?
Tô Huyền cũng biết cái gì nhiều quá thì không tốt, nhưng năng lực chữa lành này quá đặc biệt, cô vẫn thấy tiếc.
Tuy nhiên, nghĩ mãi không ra, mà nếu hỏi thẳng người từng dùng năng lực này thì lại sợ bị nghi ngờ, vì nhìn là biết đối phương không phải dạng dễ lừa.
Đành phải tạm gác lại.
Quần áo đặt online giao tới, cô thay một bộ mới toanh, xuống tầng một khách sạn vào quán cà phê, bắt đầu tìm người bắt chuyện để thử nghiệm năng lực của sát thủ bịt mặt.
Mười phút sau, cô thôi miên được người đầu tiên.
Quá trình cũng không khó lắm.
Hai người cứ trò chuyện, Tô Huyền vừa bịa chuyện vừa lặp đi lặp lại trong đầu: “Khiến anh ta ngủ đi.”
Một lát sau, người kia bắt đầu thấy buồn ngủ, ngáp liên tục, bảo tối qua mất ngủ, giờ phải về phòng ngủ bù.
Người đó lảo đảo đứng dậy, vừa ra tới cửa quán cà phê thì đổ ập vào người nhân viên phục vụ, ngủ luôn tại chỗ, sau đó được đưa về phòng.
Tô Huyền ngồi tại chỗ cũng cảm thấy hơi mệt, vẫn là kiểu tiêu hao thể lực như trước.
Xem ra chỉ cần dùng năng lực sao chép là sẽ bị hậu quả này.
Cô muốn giữ lại chút sức, không dám dùng dị năng bừa bãi, chuẩn bị chuồn đi.
“?”
Tô Huyền phát hiện có người đang nhìn mình.
Người đó dựa vào quầy bar, nhìn chằm chằm vào mặt cô, thỉnh thoảng lại liếc sang màn hình quang não, như đang xác nhận thông tin gì đó.
Có gì đó không ổn.
Tô Huyền liếc qua đối phương một cái, giả vờ như không phát hiện ra điều gì.
Một lát sau, cô giả bộ đi về phía cửa, mượn kính ở cửa sổ để quan sát, quả nhiên thấy người kia cũng lặng lẽ bám theo.
Một phút sau, Tô Huyền rẽ vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Gã đàn ông kia dừng lại trước cửa, liếc mắt nhìn quanh rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tia điện xanh trắng chói lòa xẹt ngang qua.
Không khí lập tức nồng lên mùi khét khó chịu.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân hắn đã bị điện giật cứng đờ, không nhúc nhích nổi, khẩu súng trong tay rơi bịch xuống đất. “……”
Tô Huyền không chần chừ, đâm thẳng dao rung polymer vào cổ hắn. Máu tươi và thịt vụn lại phun ra tung tóe.
Cô kéo xác hắn vào buồng vệ sinh trong góc, giật lấy chiếc quang não của hắn, rồi vội vàng rửa mặt qua loa, sau đó quay người rời đi.
Vừa rồi tiêu hao sức lực hơi nhiều, đến mức lúc đi đường hai chân cô cứ mềm nhũn, suýt nữa thì ngã mấy lần.
Dù vậy, vẫn còn đỡ hơn hôm qua khi gặp sát thủ bịt mặt.
Đúng là, giờ cô cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn vì mình đang ở Hắc Tinh nữa.
Nếu không ở Hắc Tinh, chắc cô phải lo bị bắt ngồi tù vì tội giết người, nhưng ở đây, trừ khi nạn nhân là nhân vật máu mặt, còn lại đa phần đều chìm xuồng hết.
Bởi vì trên hành tinh này, mỗi ngày đều có vô số người mất tích hoặc chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng mà, nếu không ở Hắc Tinh, cũng đâu có nhiều người dám tùy tiện giết người như vậy.
Tô Huyền nhanh chóng quay về phòng, gom hết đồ đạc của mình lại.
Ban đầu cô định chuồn luôn, nhưng rồi lại thấy có gì đó là lạ.
Cô mở quang não của gã đàn ông vừa bị giết ra. Có lẽ hắn chết quá đột ngột, chưa kịp khóa máy hay chuyển sang chế độ ngủ, nên vừa bật lên đã hiện ra một cửa sổ kỳ quặc.
Trên đó là một mục tiêu truy nã: [Ảnh – Chưa rõ tên]
Cấp độ truy nã: ☆
Tiền thưởng: Năm trăm nghìn tinh tệ.
Ghi chú: Sống chết không quan trọng, yêu cầu xác còn nguyên vẹn và phương tiện của mục tiêu (có ảnh), lần cuối xuất hiện tại Thành phố Mộng Tinh số 233 (tọa độ sân bay).
Tô Huyền: “…”
Tấm ảnh kia, không ai khác, chính là cái ảnh đăng ký trông như ma đói của cô.
Cô ngơ ngác lật qua lật lại trang web đó.
Thoát ra ngoài, cô phát hiện mấy trang gần đó cũng toàn là thông tin truy nã dày đặc, bấm vào cái nào cũng hiện ra cùng một định dạng.
“Đây là web truy nã giết người à?” Tô Huyền không nhịn được chửi thề một câu.
Hơn nữa, nhìn tên miền thì chẳng giống web bình thường chút nào.
Cô không kìm được, tra thử một lượt, phát hiện đây hình như là một trang web trên web đen.
Loại này không thể tìm bằng cách thông thường, phải cài đặt đặc biệt và có quyền truy cập mới vào được.
Cô lại lật xem danh sách truy nã, cuối cùng cũng hiểu sơ sơ.
Số sao là để đánh giá sức mạnh của mục tiêu bị truy nã.
☆ là không có sao, toàn người thường.
★ là một sao, chỉ cần là dị năng giả bị truy nã thì ít nhất cũng phải một sao.
Nhưng mục tiêu một sao, dù là dị năng giả, hình như cũng chẳng mạnh mấy.
Từ hai sao trở lên mới là những dị năng giả có chút thực lực.
Nếu mục tiêu chỉ một sao, người thường cầm súng cũng dám đi săn, còn hai sao thì thường phải là dị năng giả mới dám ra tay, không thì dễ toi mạng lắm.
Sao càng nhiều, số lượng mục tiêu càng ít.
You cannot copy content of this page
Bình luận