Danh sách chương

Lần này, trò chơi chỉ giao cho Thời Nguyện một nhiệm vụ duy nhất, sau đó cô cứ thế nhìn bạn trai điện tử cùng ba tùy tùng phi ngựa không ngừng nghỉ.

Đợi cô ăn xong bữa tối, rồi cẩn thận bày phần lẩu dành riêng cho quỷ ca ca lên chiếc bàn nhỏ mới kê cạnh tủ đầu giường, thì trên màn hình, bốn người kia vẫn còn đang rong ruổi trên lưng ngựa.

Cô chẳng biết họ đang đi đâu, cũng không rõ còn phải chạy bao lâu nữa mới dừng lại.

Chỉ có điều, tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng gió lạnh rít từng cơn từ loa điện thoại lại có chút ru ngủ. Thời Nguyện nghe một lúc, mí mắt càng lúc càng nặng, chẳng biết từ lúc nào đã dính chặt lại, cả người chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô theo thói quen liếc nhìn tủ đầu giường.

Nồi lẩu đã biến mất, nhưng lần này lại không có món quà mới nào xuất hiện.

Thời Nguyện hơi nhướng mày.

Chẳng lẽ quỷ ca ca biết cô đã vượt qua khó khăn, nên không gửi thêm gì nữa?

Vừa nghĩ đến đây, cô bỗng rùng mình.

Nếu đúng là như vậy, thì chẳng phải hôm qua cô vừa gom đủ số tiền lớn kia, đối phương đã biết ngay lập tức?

Vậy thì… quỷ ca ca thật sự đang ở trong nhà cô, hoặc nói đúng hơn, hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Dù vậy, Thời Nguyện cũng không phải người tham lam. Những gì quỷ ca ca đã giúp cô đã là quá nhiều, số tiền trong tài khoản, ba món đồ cổ trong két sắt, nếu cô không tiêu xài hoang phí, thì cũng đủ sống ổn cả đời rồi.

Dĩ nhiên, Thời Nguyện không phải kẻ vong ân phụ nghĩa. Quỷ ca ca cần gì, chỉ cần nói một tiếng, cô nhất định sẽ tìm cách mang về cho bằng được.

Vấn đề là, điều quan trọng nhất lúc này, cô hoàn toàn không biết quỷ ca ca muốn gì.

Còn nữa… hắn sẽ ở bên cô đến bao giờ?

Cô có thể báo ân, nhưng chẳng lẽ đối phương định theo cô cả đời?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy rợn người. Dù sao thì… người và quỷ cũng khác biệt.

Thời gian qua, cô đã tra cứu không ít thông tin trên mạng. Dù quỷ không có ác ý, thì ở cạnh người lâu ngày cũng sẽ hút tinh khí.

Mà cô thì còn muốn sống lâu trăm tuổi cơ mà!

Trong lòng xoay chuyển trăm mối, nhưng trên mặt Thời Nguyện lại không dám lộ ra chút biểu cảm nào.

Đùa à, lỡ đâu bị quỷ ca ca nhìn ra cô có chút không vui, rồi nổi giận làm thịt cô luôn thì biết kêu ai?

Giờ cô chỉ mong quỷ ca ca có thể cho mình chút gợi ý, để cô thuận lợi mua được lễ vật hắn thích, rồi vui vẻ tiễn hắn rời đi.

Thế mới là đôi bên cùng vui, ai cũng nhẹ lòng.

Thế là, Thời Nguyện lại bắt đầu lẩm bẩm với không khí: “Quỷ ca ca à, nếu huynh có món gì muốn lấy, thì nghĩ cách báo cho ta biết một tiếng nhé. Ta nhất định sẽ tìm bằng được cho huynh!”

“Những món ta đưa trước đây, không biết huynh có thích không. Nếu không thích, nhất định phải nghĩ cách báo cho ta biết một tiếng nhé.”

Thời Nguyện lại lẩm bẩm với khoảng không trong phòng suốt một hồi lâu, đến khi miệng khô lưỡi rát mới chịu ngừng lại.

Trước đây cô cũng từng nói như thế, nhưng quỷ ca ca vẫn chưa từng đưa ra bất kỳ gợi ý nào.

Dù vậy, chuyện này… người ta không nói thì thôi, nhưng bản thân mình không thể không làm.

Xong xuôi, việc đầu tiên cô làm là kéo hết rèm cửa trong nhà ra. Không biết có phải do suy đoán sáng nay hay không, mà dù đã thức dậy khá lâu, cô vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát, như vừa ngâm mình trong nước đá.

Dĩ nhiên, trừ rèm trong phòng ngủ vẫn được giữ kín mít.

Cô cũng chẳng rõ quỷ kia đang ở đâu, mấy lời trên mạng nói rằng quỷ không thể gặp ánh nắng có thật hay không, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Người mà mình còn có thể xin lỗi, chứ nếu lỡ đắc tội với quỷ… biết đi đâu mà phân trần?

Sau đó, Thời Nguyện ôm một đống tài liệu ôn thi ra phòng khách, cắm đầu vào học.

Trong lúc học, cô vẫn thỉnh thoảng quay lại phòng ngủ xem có xuất hiện thêm tờ giấy nào không.

Kết quả dĩ nhiên là chẳng có gì.

Thời Nguyện thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp vui thì lòng lại treo lơ lửng.

Thở phào là vì trong nhà tạm thời chưa xảy ra chuyện gì kỳ quái.

Nhưng nếu quỷ ca ca không cho mình chút gợi ý nào, thì làm sao biết được hắn thích gì?

Không khiến quỷ ca ca hài lòng, thì làm sao tiễn hắn đi trong vui vẻ được?

Thời Nguyện day day trán, từ phòng ngủ quay lại phòng khách. Đúng lúc đến giờ ăn, cô lười ra ngoài nên nấu tạm một tô mì lót dạ.

Vừa ăn, cô vừa mở điện thoại lướt vài vòng trên trang cá nhân.

Vừa lướt một cái, vẻ mặt u sầu ban nãy của Thời Nguyện lập tức tan biến, khóe môi cong lên đến mức như muốn bay thẳng lên trời.

Không rõ là Thời Vận quên mất hay cố tình muốn khoe khoang, mà đến giờ vẫn chưa xóa cô khỏi danh sách bạn bè trên WeChat.

Đúng lúc này, Thời Nguyện liền bắt gặp cảnh cô ta đang phát điên trên trang cá nhân, chửi rủa loạn xạ, lời lẽ thô tục đến mức chẳng còn chút dáng vẻ nào của một cô gái từng được giáo dục đàng hoàng.

Thời Nguyện bấm vào xem, kéo từng dòng một, càng xem càng thấy vui như mở hội.

Thì ra cú điện thoại tố cáo hôm qua của cô đã có hiệu quả. Cục thuế làm việc cũng thật nhanh gọn, mới một ngày mà đã có người đến tận nơi điều tra.

Đúng là tin vui!

Trước đây, công ty nhà họ tuy tuyên bố phá sản, nhưng tài sản đã được chuyển đi từ sớm, nên chẳng ảnh hưởng gì mấy. Muốn làm lại từ đầu cũng chẳng khó khăn gì.

Nhưng giờ thì khác, cục thuế mang theo chứng cứ đến tận cửa, chắc chắn sẽ phải truy thu thuế.

Không nộp? Vậy thì chỉ còn một con đường là vào tù bóc lịch.

Thế nên Thời Vận mới phát điên như vậy. Cô ta là con một, nói trắng ra, đống tiền đó đều là của cô ta.

Giờ nhìn thấy tài sản vốn thuộc về mình bốc hơi một khoản lớn như thế, không phát điên mới là lạ.

Thời Nguyện vui đến mức quên cả ăn, say sưa lướt hết lượt trang cá nhân của cô ta, cuối cùng còn “chậc” một tiếng, hơi có chút tiếc nuối.

Lần này lại chưa tóm được ông chú “tốt bụng” kia vào tù.

Nhưng cũng chẳng sao, từ giờ trở đi, cô sẽ luôn dõi theo từng bước của cả nhà bọn họ.

Người ta nói rồi còn gì: “Không sợ trộm đến, chỉ sợ trộm nhớ mình mãi.”

Vừa nghĩ xong, Thời Nguyện liền “phì phì” hai tiếng.

Cô đâu phải trộm chứ! Rõ ràng là một công dân nhiệt tình chính nghĩa!

Vì nhận được tin vui, cuối cùng cô đã tự thưởng cho mình một ly trà sữa khoai môn trân châu để ăn mừng.

Dĩ nhiên, cô cũng không quên quỷ ca ca.

Giờ thì cô đã quen với việc mua gì cũng mua hai phần.

Chỉ là… không biết quỷ ca ca thích vị gì, nên đành chọn theo khẩu vị của mình.

Nửa tiếng sau, đồ ăn giao đến.

Thời Nguyện trước tiên mang ly trà sữa dành cho quỷ ca ca đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh tủ đầu giường trong phòng ngủ, rồi mới vui vẻ thưởng thức phần của mình.

Thế nhưng đến tận chiều, khi cô quay lại phòng ngủ để tìm đồ, lại phát hiện ly trà sữa kia vẫn nằm nguyên vẹn trên bàn, không hề biến mất như mấy lần trước.

Chẳng lẽ… quỷ ca ca không thích món này?

Cô vội vàng bước tới kiểm tra.

Vài giây sau, hàng lông mày của Thời Nguyện khẽ nhíu lại.

Không đúng, ly trà sữa này hoàn toàn chưa bị động đến!

Vậy là sao?

Chẳng lẽ quỷ ca ca sau khi giúp cô xong… đã lặng lẽ rời đi?

Hết Chương 20: Quỷ Ca Ca Không Hợp Khẩu Vị?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page