Con phố thứ tư, vẫn là xác xác sống bị nổ đầu vương vãi khắp nơi, xen lẫn vài cái xác không đầu của người sống sót.
Ngay lúc Trình Tịnh mong rằng con phố thứ năm cũng yên ổn như vậy, bên tai bỗng vang lên tiếng chém giết kịch liệt, xen lẫn tiếng đàn ông rên rỉ đau đớn.
“Đại ca, xác sống nhiều quá, e rằng chúng ta phải chôn thây tại đây rồi.”
Giọng nam bình thản, không hề run sợ, như chỉ đang nói một chuyện cỏn con.
Ngay sau đó, một giọng thô ráp trầm nặng vang lên:
“Anh em có sợ không? Ai sợ thì lùi lại về phía sau.”
Tiếng đáp loạn xạ nối tiếp, từng câu truyền rõ vào tai Trình Tịnh.
“Không sợ! Người nhà tôi đã bị bọn khốn này cắn chết, giờ tôi chỉ còn một thân một mình. Chết sớm thì càng nhanh đoàn tụ với người thân dưới đất thôi.”
“Thằng trọc nói đúng! Giết được một con xác sống là đủ vốn, giết thêm được một con là lời một con. Lão cô độc tôi đây đã hạ hơn chục con rồi, lời to rồi còn gì!”
“Đại ca, tôi không sợ chết, chỉ là có chút không cam lòng… Nếu chết mà không được thống khoái, lỡ biến thành cái thứ nửa người nửa quỷ đi hại người thì sao?”
Trong phút chốc, không khí rơi vào im lặng.
Trình Tịnh khẽ day sống mũi, mùi máu tanh quá nặng khiến cô chỉ muốn rời đi cho nhanh.
“Đại ca, phía sau có một cô gái nhỏ.”
Một gã thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, vô tình phát hiện bóng dáng thiếu nữ phía sau.
Một người đàn ông râu quai nón hung dữ chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Trình Tịnh, gầm lên:
“Cút ngay!”
Người mặt đỏ hồng mấp máy khóe môi, bất đắc dĩ nói:
“Đại ca, anh xem dọa con bé sợ đến ngẩn ra kìa.”
Người râu quai nón thoáng chần chừ, rồi giơ đao chém mạnh vào đám xác sống, chỉ để lại một câu:
“Chu Kiệt, đưa cô ta đi.”
Trình Tịnh vốn chỉ đang quan sát hai phe giao chiến, ai ngờ lại bị hiểu nhầm thành sợ đến hóa đá.
Con phố này ít nhất có ba mươi xác sống, chắc do tiếng động trước đó kéo tới.
Mười một người sống sót đối diện, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ mỏi mệt.
Chu Kiệt theo bản năng đưa tay chạm lên vết sẹo dài trên mặt. Trước tận thế, mỗi khi người ta thấy anh ta đều tránh xa đầy sợ hãi và khinh miệt.
Ánh mắt anh ta rơi lên thi thể của một người anh em vừa ngã xuống, liền trở nên kiên định, bước về phía cô gái nhỏ.
Dù có dọa cô sợ thì cũng còn hơn để xác sống cắn chết.
“Cô bé, mau rời đi. Anh em chúng tôi không cầm cự được bao lâu nữa đâu.”
Khuôn mặt anh ta bình thản, chẳng hề run rẩy, tựa như sau lưng không phải bầy xác sống, mà chỉ là một cuộc dạo chơi thường ngày.
Kiếp trước, cô từng thấy những ánh mắt như vậy của những người lính không sợ chết, họ dùng máu thịt mở ra vùng đất an toàn cho người sống sót trong tận thế.
Trình Tịnh bất ngờ lao vút đi, xuất hiện ngay cạnh một người đàn ông vóc dáng thấp hơn đồng đội.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã khởi động cưa máy, chém phăng cánh tay khẳng khiu của một con xác sống.
Người đàn ông thấp bé ấy vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tử chiến. Là một cựu binh, dù chết cũng phải kéo theo kẻ địch xuống.
Ngay khoảnh khắc Trình Tịnh cắt lìa cánh tay xác sống, chiếc búa sắt trong tay anh ta cũng đã nện nát đầu nó.
Máu đen đặc cùng não trắng hôi hám bắn tung tóe.
Trình Tịnh nhanh chóng né sang một bên, nấp sau lưng người đàn ông.
Quá tàn bạo.
Quá ghê tởm.
Người cựu binh không kịp nghĩ nhiều. Vừa đập vỡ một cái đầu, ngay lập tức hai con xác sống khác đã bổ nhào vào.
Con phố này đủ rộng để sáu, bảy người đứng ngang vai tác chiến.
Đám người khác chưa nhìn rõ Trình Tịnh vừa làm gì.
Nhưng Chu Kiệt thấy rõ mồn một: tốc độ của cô gái ấy… Cho dù anh ta có dồn hết toàn bộ sự tập trung, cũng hoàn toàn không kịp bắt kịp động tác.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ