Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

25

 

Trong giấc mơ, ta khi thì thấy nhị muội vì ta mà bị phu gia ruồng bỏ, khi thì thấy tiểu muội toàn thân đẫm máu, vươn tay về phía ta khóc cầu cứu.

 

Ta như rơi vào địa ngục băng giá, bị nỗi sợ vô biên nhấn chìm.

 

Tất thảy đều lạnh lẽo, duy chỉ có thứ dưới thân là nóng bỏng.

 

Toàn thân ta run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập, chỉ có thể áp sát vào nguồn nhiệt ấy mà phát run. 

 

Không bao lâu sau, ta bị hơi ấm kia vây chặt, nóng đến mức mồ hôi rịn ra từ từng lỗ chân lông, chảy dài như mưa.

 

Mỗi lần ta cố mở mắt, đều có người dịu dàng vuốt ve mi mắt ta, trầm giọng dỗ dành bên tai. 

 

Không bao lâu, ta lại choáng váng, chìm vào giấc ngủ say.

 

Hoàn toàn chẳng hay biết thời gian trôi đi thế nào.

 

26

 

Lần nữa tỉnh dậy, ánh trời chiều rực rỡ.

 

Ta ngẩn ngơ nhìn những tia nắng xuyên qua cửa sổ, dường như bị kéo trở về mười hai năm trước, cái đêm máu nhuộm đỏ bầu trời.

 

Ta đang quan sát xung quanh, tấm đệm dưới thân chợt cất tiếng:

 

“Chân Chân.”

 

Nghe thấy giọng nói ấy, ta chẳng màng cơ thể hư nhược, vội lăn xuống giường. 

 

Quay đầu lại, trên tháp có một mỹ nhân đỏ bừng tựa đóa hoa.

 

Hắn tựa vào đầu giường, khoác một lớp áo mỏng nhạt như nước, phảng phất nhìn thấu cả làn da bên trong. 

 

Vạt áo trước ngực đã bị thứ gì đó thấm ướt từng lớp.

 

“Chân Chân.”

 

Hắn gọi tên ta hết lần này đến lần khác, tiếng gọi nhẹ nhàng như nước, tựa bát canh Mạnh Bà đã nấu nhừ, chỉ một ngụm đã khiến người ta thất thần mê mẩn.

 

Gọi mãi gọi mãi, ta liền vô thức bước đến bên hắn.

 

Cúi đầu nhìn, mới phát hiện eo ta bị quấn bởi một dải màn giường dài.

 

Đầu kia nằm trong tay hắn, chỉ cần nhẹ nhàng quấn vài vòng, ta đã như mây trôi lững lờ, bay lên đỉnh núi rồi lại rơi xuống thung lũng, cuối cùng ngã vào vòng tay hắn.

 

Ta giãy dụa hai lần, thấy không thoát được liền nhắm mắt giả ch*ết.

 

Lòng bàn tay chai sần của hắn chậm rãi vuốt ve, lướt qua lớp áo mỏng sau lưng ta, trượt xuống vai đầy ám muội.

 

 Hắn trầm giọng hỏi:

 

“Nàng không thắc mắc sao?”

 

“Ta không biết.”

 

“Nàng thông minh như vậy, sao có thể không biết?”

 

“Có lẽ là vì ngươi ngốc.”

 

“Phải, có ai ngốc hơn ta chứ?”

 

Ta mở mắt, đối diện đôi con ngươi tĩnh lặng của hắn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch:

 

“Ta không có ý cười nhạo ngươi, chỉ là… ngươi làm thế này, e rằng sẽ bị liên lụy.”

 

“Vậy phải làm sao đây?”

 

Mi mắt của hắn khẽ rủ xuống, tia dịu dàng thoáng qua trong chớp mắt.

 

“Nhưng ta không nỡ để nàng chịu khổ.”

 

Mấy chữ đơn giản, như trận mưa rào trút thẳng vào lòng ta, nhấn chìm cả con tim.

 

“Đừng khóc nữa.”

 

Thiếu niên trước mặt cúi xuống, dịu dàng hôn lên giọt nước trên mặt ta.

 

Nhẹ nhàng như đang nâng niu một món bảo vật mong manh dễ vỡ.

 

27

 

Toàn thân ta ướt đẫm mồ hôi, cặp song sinh mang đến cho ta một thùng nước nóng.

 

Ta tự mình tắm gội, sau đó khoác hờ áo, buông mái tóc còn ướt, đứng trước cửa thất thần.

 

Trời về chiều, mây dày cuộn quanh bầu trời, vầng thái dương tựa như một con cá lặn sâu vào đại dương, đôi khi trở mình, lấp lánh ánh vảy vàng.

 

Nơi này dường như cách kinh kỳ rất xa, vắng bóng người qua lại. 

 

Ngoài cửa viện, cảnh sắc đơn sơ, chỉ có dăm ba khóm hoa, vài cây tùng, mấy con hạc, vài phiến đá cùng chút sương mù bảng lảng.

 

Thấy ta đứng ngoài hứng gió, Diêm La Tích liền đưa ta trở lại phòng. 

 

Hắn đối diện với bàn trang điểm, vấn mái tóc dài còn vương hơi nước lên đầu ngón tay, dùng lược gỗ chậm rãi chải từ gốc đến ngọn. 

 

Lược chạm vào tóc, từng chút một, thong thả vuốt mượt từng sợi rối, nhẹ nhàng mà ấm áp.

 

Khoảnh khắc đó, ta bất giác sinh ra một cảm giác… như thể hai ta sẽ cùng nhau đi đến bạc đầu.

 

Ngoài cửa sổ, hai gương mặt giống nhau như đúc vụt qua rất nhanh, chớp mắt đã biến mất.

 

Ta có chút chột dạ, thấp giọng nói: 

 

“Ta cứ tưởng họ là thiếp thất của ngươi.”

 

“Hai người ấy không phải thiếp thất của ta.”

 

Trong gương, phản chiếu bóng hình hai người kề sát, thân mật mà ấm áp.

 

Ta ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt sắc bén nhưng không kém phần ôn hòa của hắn.

 

“Lúc nhỏ họ bị kẻ gian khống chế, chịu không ít khổ sở. Sau này ta cứu được, đã giấu họ đi nhiều năm.”

 

“Năm đó, ta vẫn luôn ghi nhớ lời nàng đã nói… Dù bất cứ việc gì, cũng nên chừa đường lui.”

 

Thì ra là vậy.

 

Nghe đến đây, ta lại nhớ đến Uyển Phương và Tiểu Đường, trong lòng muốn hỏi hắn về họ, nhưng lại không biết mở lời thế nào.

 

Hết

Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page