Danh sách chương

Kẻ cầm đầu thấy thủ hạ bị đá văng thì sắc mặt tức khắc đen sạm, hắn chẳng buồn mở miệng, lập tức lao thẳng về phía Kiều Ngọc Giai.

Chiêu thức độc ác, thế tới dồn dập. Kiều Ngọc Giai phản kích theo bản năng, song thân thể nàng và đám người đã rèn luyện trong biển xác máu tanh kia, khác nhau một trời một vực.

Chỉ ba chiêu, nàng đã bị đá văng, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Kiều Ngọc Nam cùng Tiểu Ngũ, Tiểu Lục hoảng hốt, vội lao lên định liều mạng.

Kiều Ngọc Giai vội vàng quát:
“Đừng động!”

Ba người quay đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng.

Tiểu Lưu Thị cùng Kiều Hồ đã đau lòng chạy đến, đỡ lấy Kiều Ngọc Giai.

Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương, gương mặt bình thản, không chút để tâm, chỉ vươn tay lau sạch vết máu bên khoé miệng, rồi đứng chắn trước mặt ba đệ muội.

Đến nàng còn không địch nổi, bọn họ xông lên chẳng khác nào tự đi tìm chết.

Đối phương là kẻ hăng máu, thấy tiểu cô nương yếu nhược như thế, trúng đòn vẫn gắng gượng đứng dậy thì trong lòng cũng thầm bội phục.

Hắn không hạ lệnh bắt họ ngay, chỉ phất tay ra hiệu, để đám người bao vây thành một vòng tròn, lùa cả nhà Kiều Ngọc Giai đi ra ngoài.

Tiểu Lưu Thị đau xót dìu lấy con gái, Kiều Ngọc Nam cũng nức nở, nước mắt rơi lã chã.

Nàng nghẹn ngào hỏi nhỏ:
“Tam tỷ, tỷ không sao chứ?”

Kiều Ngọc Giai khẽ lắc đầu.

Sau lưng, Tiểu Ngũ lén lấy từ người ra một viên dược hoàn, kín đáo đặt vào tay nàng.

Hành động rất cẩn thận, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, lập tức hiểu rõ, đây chính là dược hoàn do Kiều Ngọc Linh đã để lại.

Kiều Ngọc Giai lặng lẽ đưa dược hoàn vào miệng, nuốt xuống.

Một nhà bị đưa đến sân học đường. Nơi này đủ rộng, đã tụ tập không ít người.

Trước khi vào trong, họ đã nhìn thấy ngoài tường… ngay trên đống cỏ khô, có binh sĩ dã man, xé toạc y phục của nữ nhân, làm ra những chuyện dơ bẩn, ô uế.

Tiểu Lưu Thị vội vàng đưa tay che mắt hai nữ nhi, kéo họ đi sâu vào bên trong. Kiều Hồ cũng làm y hệt, che chặt mắt hai nhi tử.

Thế nhưng, tiếng kêu đau đớn của nữ nhân, cùng tiếng cười dâm loạn của nam nhân, lại không sao ngăn được lọt vào tai.

Trong sân học đường, bọn họ chen cùng đám người.

Trên thân thể Kiều Ngọc Giai, nhờ nuốt dược hoàn mà có chút thuyên giảm, nhưng vẫn còn rất đau, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.

Đại Lưu Thị cùng Lữ Thị len lén tiến lại, kéo cả nhà Tiểu Lưu Thị về gần.

Lữ Thị chau mày nhìn Kiều Ngọc Giai, thấp giọng nói:
“Đứa nhỏ này… dung mạo quá đẹp.”

Một câu ấy khiến sắc mặt Tiểu Lưu Thị tức khắc trắng bệch.

Khi đến đây baf đã thấy rõ tình cảnh, giờ nghe đại tẩu nói vậy, tất nhiên hiểu được ý tứ.

Nhưng kia là nữ nhi của baf, sao có thể để kẻ khác vấy bẩn?

Đại Lưu Thị cũng chau mày: những nữ tử có dung mạo xuất chúng trong thôn đều đã bị lôi ra ngoài, kể cả những người làm việc ở nông trường.

Những kẻ kia bắt đi toàn là những tiểu cô nương chưa xuất giá.

“Một lát nếu thật sự không còn cách nào… thì hủy dung của con bé trước, giữ lấy trong sạch.”

Đại Lưu Thị thương xót nói.

Kiều Ngọc Giai mặt mày trắng bệch, không nói một lời.

Nàng hiểu rõ, lúc này mình chính là cá nằm trên thớt, tuỳ người xẻ thịt.

Lữ Thị lên tiếng an ủi:

“Đừng sợ. Dù có hủy dung, sau này có Ngọc Linh y thuật cao minh, phối chút dược, ắt sẽ không để lại sẹo.”

Đại Lưu Thị cũng thương tình:

“Chỉ e… đây là cách duy nhất.”

Nước mắt Tiểu Lưu Thị tức thì rơi xuống. Đó là nữ nhi của bà, ai lại mong con gái mình mang vết sẹo trên mặt?

Ngay lúc ấy, trong đám đông đã có binh lính bắt đầu đi tuần.

Lại có hai cô nương bị lôi thẳng ra ngoài. Nhìn thấy có một tên lính đang tiến thẳng về phía này, ánh mắt hắn sáng lên.

Ánh mắt nam nhân khi nhìn nữ nhân, cho dù là thôn phụ như Tiểu Lưu Thị cũng hiểu.

Bà nhanh tay rút trâm trên đầu, chẳng kịp nghĩ nhiều, cũng không dám do dự, vạch ngay lên khuôn mặt trắng nõn của Kiều Ngọc Giai một đường.

Máu lập tức trào ra, vô cùng đáng sợ.

Tiểu Lưu Thị còn có thể hạ được một nhát, nhưng đến nhát thứ hai, tay bà đã mềm nhũn, ngay cả trâm cũng rơi xuống.

Kiều Ngọc Giai đau đến tận xương tuỷ, nhưng nàng cắn chặt răng chịu đựng, môi dưới in hằn dấu máu do chính răng mình cắn ra, nhìn vào mà ghê người.

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm tên lính đang bước tới, rồi dùng chính máu trên mặt bôi thêm lên bên kia, chỉ chốc lát cả khuôn mặt hoá thành một người máu nhỏ.

Tên lính có chút chán ghét máu, thấy vậy chỉ hung hăng trừng mắt nhìn họ một cái, đang định quay đi, bỗng bắt gặp ánh mắt rơi vào Kiều Ngọc Nam.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng dung mạo nàng ấy tú lệ, khuôn mặt non nớt lại trắng trẻo.

Tiểu Lưu Thị vừa thở phào thì chợt phát hiện ánh mắt tên lính kia dừng lại trên mặt Kiều Ngọc Nam.

Tim bà thót lên, chưa kịp nghĩ ngợi, liền vạch thêm một nhát nữa lên mặt nữ nhi.

Kiều Ngọc Nam từ nhỏ từng sinh bệnh nặng, nên các phản ứng chậm chạp.

Bị vạch mặt, cơn đau ập tới dữ dội, nàng ấy há miệng định khóc.

Kiều Ngọc Giai vội vàng đưa tay che miệng muội muội, thì thầm bên tai:
“Ngọc Nam ngoan, đừng khóc.”

Kiều Ngọc Nam vừa đau vừa sợ, không hiểu vì sao mẫu thân lại làm vậy. Máu chảy ròng ròng, nàng ấy hốt hoảng run rẩy.

Hết

Chương 2: Ngoại truyện.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page