Ký xong hợp đồng, nàng bỗng nhớ ra một chuyện.
Hắc Sơn Động?
Trong truyện có nói, để giành được lòng tin của nam nữ chính, tiểu phản diện đã sớm lén lút thâm nhập vào Hắc Sơn Động. Khi nam nữ chính không địch nổi động chủ, hắn kịp thời xuất hiện ra tay tương trợ, lập tức chiếm được một đợt hảo cảm từ nhóm nhân vật chính, thuận lợi gia nhập đội hình.
Đã gọi là ẩn mình, thì hẳn hắn đang núp trong bóng tối, giả dạng yêu quái hay ma vật, hoặc là…
Hệ thống nhanh nhẹn thu dọn hợp đồng: “Đúng vậy, ngay lúc này, ngay trước mắt ngài, ngài đang nằm trong lòng hắn.”
Nói xong câu đó, nó lặng lẽ chuồn mất.
Tiếng suối trong hang đá róc rách chảy từ xa đến gần, len lỏi vào tai. Sư Tiên Tuyết khẽ chớp mi, mùi thơm ngọt như kẹo vương vấn bên cánh mũi. Yêu chuột trời bên kia đang thêm mắm dặm muối kể lại đầu đuôi câu chuyện, còn đề xuất để Sư Tiên Tuyết thay thế cô gái áo hồng. Sắc mặt Dạ Ưng càng lúc càng khó coi, vốn đã là loài có tính khí tệ, nay tu theo ma đạo cùng động chủ, ngày nào cũng muốn bóp nát đầu người ta.
Nhưng so với tên Dạ Ưng nóng nảy kia…
Sư Tiên Tuyết nuốt nước bọt, run rẩy ngẩng đầu nhìn lần nữa.
Ô Hưu Tang đang cụp mắt nhìn nàng, gương mặt không chút biểu cảm, hàng mi đen rũ lạnh lẽo, cả người toát ra khí tức âm u như thể đang nói: “Ngươi mà không cút thì chết chắc.”
Hắn gần như nghiến răng bật ra mấy chữ: “Còn không cút?”
Được rồi, vẫn là hắn đáng sợ hơn.
Nam nữ chính phải đến tận giờ Sửu mới kịp chạy tới, còn Dạ Ưng thì đã chấp nhận đề xuất của yêu chuột trời, chuẩn bị đưa nàng đi chịu chết.
Hiện tại nàng có hai lựa chọn: Một là nhân lúc bọn họ sơ hở, dốc toàn lực lao lên, nếu may mắn thì có thể tiễn con chuột lắm mồm kia về trời, nhưng kết cục của nàng tám phần cũng là đi đời nhà ma.
Còn lựa chọn thứ hai thì…
Khi Ô Hưu Tang đã cạn sạch kiên nhẫn, Sư Tiên Tuyết đột nhiên có động tác: “Xin lỗi nhé, ta đứng dậy ngay đây.”
Thân hình nàng hơi lảo đảo, tay áo dính đầy rơm rạ khẽ lướt qua làn da dưới cằm hắn, mang theo một cảm giác tê tê ngưa ngứa đầy ám muội. Ô Hưu Tang nhíu mày, vừa định mở miệng thì bóng dáng thiếu nữ đã bất ngờ ngã nhào về phía hắn, sau đó, hoàn toàn không báo trước…
Hôn lên mặt hắn một cái.
Cảm giác mềm mại chạm vào rồi rời đi trong chớp mắt, nét mặt Ô Hưu Tang thoáng trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng thì hương thơm dịu nhẹ từ thiếu nữ đã tràn ngập quanh hắn, từng nụ hôn như mưa bụi rơi xuống trán, sống mũi và cằm.
Đồng tử hắn như đông cứng lại.
Khác với nam chính, tiểu phản diện là một trong số ít nhân vật trong truyện cực kỳ giữ gìn “đạo đức đàn ông”. Hắn là kẻ điên cuồng có chí lớn, một lòng si mê ma cốt, dù phải lấy lòng nữ chính cũng luôn giữ vững khí chất “đừng có đụng vào lão tử” của một thẳng nam chính hiệu.
Vì thế, Sư Tiên Tuyết cho rằng so với tát một cái, chiêu này rõ ràng dễ khiến hắn “vỡ phòng” hơn.
Mà đã vỡ phòng thì dễ kích động, kích động thì sẽ ra tay, ra tay thì sẽ lộ thân phận. Đến lúc đó hai người đánh nhau, nàng chỉ cần ngồi xem hổ đấu, chờ nam nữ chính đến cứu viện là xong.
Sư Tiên Tuyết suýt nữa bị sự thông minh của mình làm cảm động. Hôn xong liền quay đầu bỏ chạy, lao thẳng về phía Dạ Ưng.
Thế nhưng chưa kịp chạy được mấy bước, một bàn tay tinh tế mà mạnh mẽ đã lặng lẽ đặt lên vai trái nàng.
Phải thừa nhận, tiểu phản diện không chỉ đẹp trai, mà tay cũng cực kỳ đẹp, xương khớp rõ ràng, thon dài cân đối. Khi bàn tay ấy từ từ siết lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Sư Tiên Tuyết cảm thấy như có cả một ngọn núi đè lên vai mình, xương vai trái như bị nghiền nát.
A a a a a!
Đau đau đau!!
Trong động, ánh lửa mờ mịt dần soi rõ từng đường nét tuấn mỹ nơi chân mày khóe mắt hắn. Ô Hưu Tang cúi người sát lại bên má nàng, hơi thở phả ra như rắn độc, chậm rãi lượn lờ nơi sau tai, khiến người ta không rét mà run.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, giọng nói đầy nguy hiểm, từng chữ như nghiến ra từ kẽ răng: “Ngươi chán sống rồi sao?”
Quả nhiên, bên kia Dạ Ưng đã bị Ô Hưu Tang thu hút toàn bộ sự chú ý. Hắn nheo đôi mắt chim dài hẹp, nhìn hố đá vỡ vụn sâu hoắm, ba phần yêu lực, người thường e rằng đã mất nửa cái mạng, vậy mà thiếu niên này vẫn có thể bình thản đứng dậy. Dù không phải đệ tử tiên môn, hắn cũng tuyệt đối không phải phàm nhân. Dạ Ưng có ý thăm dò, liền ra hiệu cho yêu chuột trời xông lên, còn trầm giọng dặn dò: “Đừng làm hỏng mặt hắn.”
Gương mặt này, thiên hạ khó tìm, động chủ nhất định sẽ thích.
Yêu chuột trời hùng hổ lao lên, chưa đầy một khắc đã hóa thành một làn tro bụi lơ lửng giữa không trung.
Dạ Ưng không ngờ yêu chuột lại vô dụng đến thế, cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt. Thấy Ô Hưu Tang hoàn toàn không để tâm đến tình hình bên này, hắn lập tức biến sắc, rút song đao bên hông định đánh lén.
Ô Hưu Tang né được đòn chí mạng, lúc này mới dường như nhận ra người trong lòng quá vướng víu, không chút do dự ném nàng ra ngoài.
Gió lớn cuốn vạt áo tung bay, tóc đen phất phơ, ánh sáng nhạt rơi trên áo hóa thành từng đốm sáng lấp lánh. Đôi mắt phượng hơi xếch quét qua, sát khí lộ rõ. Khi nhận ra ánh mắt người phụ nữ bên cạnh, trong lòng hắn dâng lên một cơn ghê tởm và chán ghét mãnh liệt.
Một nữ nhân to gan không biết sống chết, giết nàng cũng khó tiêu được mối hận trong lòng. Nhưng may thay, hắn vốn rất giỏi hành hạ người khác.
Nghĩ vậy, hắn khẽ nhếch môi cười, hàng mi đen dày cong lên thành một đường cong mê hoặc.
Mọi người nín thở nhìn, chỉ cảm thấy thiếu niên này không chỉ đạo pháp cao cường, mà còn đẹp đẽ như hoa sớm mùa xuân.
Nhưng Sư Tiên Tuyết – người đã đọc kỹ toàn văn lại biết rõ: hắn càng cười dịu dàng, càng đẹp bao nhiêu… thì tâm trạng càng tệ bấy nhiêu, sát ý càng nặng bấy nhiêu.
You cannot copy content of this page
Bình luận