Con Nuôi Của Nhà Họ Bùi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Thực ra, là vì họ muốn giữ tôi ở nhà để làm việc.

 

Từ khi có ý thức, tôi đã phải rửa bát, lau bàn, giặt đồ, quét dọn, cho gà vịt ăn…

 

Nhưng cha lại bảo tôi phải nghe lời bác cả, rằng bác cả là ân nhân của tôi, nếu không có bà ấy, một đứa trẻ không có mẹ từ khi sinh ra như tôi sẽ chẳng thể lớn lên được.

 

Tôi luôn nhớ lời cha nói, bác cả bảo làm gì tôi cũng làm.

 

Cha dự định sau Tết sẽ đón tôi về ở cùng, đưa tôi lên thành phố để đi học.

 

Nhưng rồi tai nạn lại ập đến.

 

Chiếc xe mà chị Bùi Tương ngồi bị người ta động tay động chân, đâm vào lan can chắn.

 

Cha đã dốc hết sức lực kéo chị Bùi Tương ra ngoài, nhưng chính ông lại bị vụ nổ xe cướp đi mạng sống.

 

Trước khi mất, ông khẩn cầu chị Bùi Tương chăm sóc tốt cho tôi.

 

Những chuyện cũ quá đỗi nặng nề, tôi thực sự không muốn hồi tưởng nữa.

 

Nhưng tôi thực sự rất thích, rất thích chị ấy. Đến cả những sợi tóc của chị cũng đều thơm ngát.

 

Nhưng chị ấy không thuộc về tôi, trước khi trở thành chị của tôi, chị ấy đã là chị của Bùi Khiêm rồi.

 

Tôi chỉ là một đứa em gái được nhặt về sau này, không có tư cách tranh giành với Bùi Khiêm.

 

Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi lại buồn bã đến mức muốn khóc.

 

Bỗng nhiên, một tràng cười quái dị của phụ nữ vang lên bên tai tôi.

 

“Hahaha…”

 

Tôi giật mình kinh hãi, cảm giác như toàn bộ lông trên người đều dựng đứng lên.

 

“Ai đó! Ai đang ở đó?”

 

Tuy nhiên, ngoài tiếng cười ra, tôi chẳng thấy ai cả.

 

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh của một bộ phim kinh dị mà tôi đã xem khi còn nhỏ, khuôn mặt tái nhợt, bị mái tóc dài che kín, lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi.

 

Tôi sợ hãi đến mức lăn từ trên giường xuống đất, co rúm lại trong góc, ôm chặt đầu mình và hét lên thất thanh.

 

“Cứu với! Có ma!”

 

4

 

Tiếng ồn tôi gây ra đã khiến chị và Ngô quản gia phải tới xem.

 

“Tiểu thư Ân Nhiên, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cô gào khóc cái gì vậy?”

 

Dường như chị Bùi vẫn chưa ngủ, vội vã ôm tôi vào lòng.

 

“Ân Nhiên, sao lại khóc thế này? Có phải gặp ác mộng không?”

 

Tôi chỉ tay vào căn phòng trống, nhất thời hoảng loạn.

 

“Chị… có… có ma!”

 

“Vừa nãy có một người phụ nữ cười!”

 

Nghe vậy, Ngô quản gia khẽ cười khẩy, không nhịn được lườm tôi một cái.

 

“Ma quỷ gì mà ma quỷ, tôi thấy cô muốn gây chú ý với đại tiểu thư, cố tình bày trò thì có.”

 

“Con bé này, nhỏ tuổi mà tâm cơ không ít đâu.”

 

“Có phải cô cũng dùng chiêu này để lừa đại tiểu thư mềm lòng đưa cô về đây không?”

 

Bà ta còn chưa nói hết, chị đã cắt ngang lời bà!

 

“Ngô quản gia! Chú ý cách nói chuyện của bà.”

 

“Ân Nhiên là em gái tôi, cũng là nhị tiểu thư của nhà họ Bùi. Đây là thái độ bà nói chuyện với chủ nhân sao? Hay là tôi đã quá dung túng bà rồi?”

 

“Đại tiểu thư, tôi…”

 

Ngô quản gia bị chị mắng, có chút ấm ức mím môi, nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn đầy khinh thường.

 

Quả nhiên, chị nhẹ nhàng vuốt má tôi, dịu dàng nói:

 

“Ngô quản gia đã ở nhà họ Bùi mấy chục năm, là người nhìn chị và A Khiêm lớn lên từ nhỏ. Bà ấy lớn tuổi rồi, suy nghĩ có phần cổ hủ, em đừng chấp bà ấy, được không?”

 

Tôi gật đầu, ôm chặt lấy chị, vùi mặt vào lòng chị, hít lấy hương thơm dịu dàng từ người chị.

 

Có chị ở đây, tôi không còn sợ gì nữa.

 

“Chị ơi, Ân Nhiên sợ lắm, tối nay Ân Nhiên có thể ngủ cùng chị không?”

 

“Em hứa sẽ ngoan ngoãn, không làm phiền chị nghỉ ngơi đâu.”

 

Bùi Tương mỉm cười, véo nhẹ má tôi, định gật đầu đồng ý.

 

Nhưng một giọng nói vang lên từ phía sau tôi:

 

“Không phải chị còn công việc cần làm sao?”

 

“Nếu vậy thì để em chăm sóc em gái thay chị nhé?”

 

Tôi quay đầu lại, thấy đó là Bùi Khiêm.

 

Anh mặc một bộ đồ ngủ sọc xanh trắng với hình gấu nhỏ, trông càng thêm vô hại.

 

Vì vừa mới từ chăn ấm bò ra, mái tóc mềm mượt rối bù, còn vểnh lên một sợi tóc nghịch ngợm.

 

Nhìn thế nào cũng không giống với người tàn nhẫn, cay nghiệt ban ngày.

 

Tôi từ chối theo bản năng.

 

“Chị ơi, em không muốn…”

 

Nhưng Bùi Khiêm đã tiến lại gần, xoa xoa đầu tôi:

 

“Em gái, em phải nghe lời, chị rất bận, không được làm phiền chị đâu nhé!”

 

Sau đó, anh ôm tôi vào lòng:

 

“Đừng sợ, anh sẽ ở bên em!”

 

Dù được Bùi Khiêm ôm, tôi lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.

 

Ngược lại, tôi chỉ thấy mình như bị một con rắn độc quấn lấy, toàn thân lạnh lẽo, rùng mình ớn lạnh.

 

Tôi vô thức nhìn Bùi Tương cầu cứu.

 

“Chị ơi, em…”

 

Chị lại chỉ vỗ nhẹ đầu hai chúng tôi, không nói gì thêm.

 

“Ân Nhiên, chị còn một cuộc họp trực tuyến phải tham gia, tạm để anh trai ở cùng em, được không?”

 

Nói xong, chị dặn dò một câu:

 

“A Khiêm, phải chăm sóc em gái thật tốt đấy.”

 

Trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời của tôi, chị quay người rời đi.

 

Tôi vươn tay muốn níu lấy chị, nhưng bị Bùi Khiêm lạnh lùng gạt xuống.

 

Đợi đến khi bóng dáng chị biến mất sau cánh cửa, sắc mặt của Bùi Khiêm lập tức sa sầm.

 

“Cô cũng giỏi thật đấy, biết cách giả vờ tội nghiệp để lấy lòng thương hại từ chị tôi?”

 

“Chỉ là một tiếng cười ma quái thôi, có cần phải sợ đến mức này không?”

 

Ngay khi lời cậu ta vừa dứt, con gấu bông bên cạnh bỗng phát ra một tiếng cười sắc lạnh của phụ nữ:

 

“Ha… ha… ha…”

 

Tiếng cười vang lên, lạnh buốt cả sống lưng.

 

5

 

Tuy tôi chưa từng đi học, nhưng tôi không phải là người kém thông minh.

 

Ai thực lòng tốt với tôi, ai giả vờ chỉ là hình thức, tôi vẫn phân biệt được!

 

Khi nhận ra chính Bùi Khiêm là người giở trò với con gấu bông, tôi tức giận đến mức ném mạnh nó xuống đất.

 

“Là anh làm đúng không? Tại sao anh cố ý hù dọa tôi?”

 

“Rõ ràng tôi chưa từng đắc tội với anh!”

 

“Hu hu hu, tại sao anh lại bắt nạt tôi!”

 

Nghe tôi nói, Bùi Khiêm dường như không định diễn kịch nữa, bật cười lạnh nhạt:

 

“Chị là chị của tôi, một mình tôi thôi, cô là cái gì mà đòi tranh?”

 

“Không biết từ đâu chui ra một con nhỏ ăn xin, lại còn khiến chị phải bỏ tôi lại, đích thân đi đón cô!”

 

“Đó là lần đầu tiên chị không ở bên tôi vào ngày sinh nhật, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô!”

 

Tôi cố gắng biện minh:

 

“Tôi không phải là một đứa ăn xin…”

 

Tôi cũng từng có cha, từng có người yêu thương mình, chỉ là… cha tôi đã mất rồi.

 

Nhưng Bùi Khiêm chẳng để tôi nói hết, anh nắm lấy cổ áo tôi, đẩy mạnh tôi ngã xuống gối.

 

“Tôi cảnh cáo cô, sau này tránh xa chị tôi ra, đừng có giả vờ đáng thương trước mặt chị ấy để lấy lòng thương hại!”

 

“Chị tôi tin cô, nhưng tôi thì không!”

 

“Và đừng hòng mách lẻo chị tôi chuyện gì về tôi. Tôi mới là em trai ruột của chị, cô nghĩ chị ấy sẽ tin tôi hay tin cô?”

 

“Đến lúc bị nhà họ Bùi đuổi đi, không nơi nương tựa, thì đừng trách tôi.”

 

Tôi trợn to mắt nhìn anh, ánh mắt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.

 

Tôi không hiểu, vì sao một cậu bé nhỏ tuổi như vậy lại mang ác ý lớn đến thế đối với một cô nhi đáng thương như tôi.

 

Tôi đã nghĩ rằng, rời xa nhà họ Mộc và rời khỏi bác cả của mình, cuối cùng tôi sẽ có được những ngày tháng tốt đẹp.

 

Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.

 

Nghĩ đến đây, tôi không kìm được, nỗi buồn trào dâng, bật khóc thành tiếng.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page