Trở Về Tuổi Hai Mươi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Dù lúc này đã hơi buồn ngủ, nhưng không muốn làm phật lòng, tôi nhanh chóng sửa soạn qua loa rồi đi theo cô ấy.

 

Trong lòng lại thấy có chút bị xúc phạm.

 

Giờ này đã khuya, cứ vậy mà gọi người đến có phần hơi vô lễ không?

 

Dù sao cũng nên hỏi ý kiến của tôi trước chứ.

 

Tới phòng của Cố Tư Ý, cô gái đang tẩy trang, nhìn thấy tôi trong gương, khóe miệng khẽ nhếch lên.

 

Cô trợ lý rón rén lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

 

Không hiểu sao, tôi thấy không khí có chút ngượng ngập.

 

Cố Tư Ý đứng dậy từ bàn trang điểm, từng bước tiến đến trước mặt tôi.

 

Tôi mỉm cười: “Sao thế? Muộn thế này tìm tôi có chuyện gì à…”

 

Chưa nói dứt lời, cô ta đã thẳng tay tát tôi một cái.

 

5

 

Cái tát làm tôi choáng váng.

 

Đầu nghiêng hẳn sang một bên, trong đầu chỉ còn ong ong.

 

Tôi đã sống hơn bốn mươi năm, chưa từng bị ai đánh cả!

 

“Đồ trà xanh chết tiệt, tránh xa Hạ Lưu Phong ra!”

 

Tôi: “??”

 

Đây còn là con dâu tương lai dịu dàng, lễ độ mà tôi nhớ hay sao?

 

Trước đây đến nhà tôi, cô gái còn ngọt ngào gọi tôi là “dì” nữa chứ.

 

Bây giờ, bộ dạng này khiến tôi không thể nhận ra, cứ như thể là một người khác hoàn toàn!

 

Thấy tôi im lặng, Cố Tư Ý đưa tay bóp chặt hai má tôi.

 

Ánh mắt cô ta lạnh lùng: “Đừng có mà quyến rũ đàn ông của người khác. Hạ Lưu Phong là bạn trai tôi, tôi đã gặp mẹ anh ấy rồi, tôi mới là con dâu tương lai của bà ấy.”

 

“Muốn bám lấy Hạ Lưu Phong? Đúng là mơ mộng hão huyền!”

 

“Nếu để tôi phát hiện cô còn giở trò, cẩn thận tôi sẽ cho người chặn đường của cô!”

 

Cô ta nói thẳng thừng và khó nghe đến vậy.

 

Cách nói này hoàn toàn không còn chút gì của sự dịu dàng, rõ ràng là một lời đe dọa công khai.

 

Tôi đưa tay chạm vào gò má đang nóng rát, chợt nghĩ đến cô trợ lý nhỏ vừa nãy.

 

Tôi ngạc nhiên: “Lẽ nào mặt cô gái đó cũng là do cô đánh?”

 

Cố Tư Ý không theo kịp mạch suy nghĩ của tôi, cô ta nhíu mày: “Liên quan gì đến cô? Đừng xen vào chuyện của người khác.”

 

Vậy là đúng rồi…

 

Cố Tư Ý không chỉ đe dọa người khác, còn ra tay đánh người!

 

Tôi càng thêm bàng hoàng.

 

Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi đi, tôi buồn ngủ rồi.”

 

Quả thật là gọi thì đến, đuổi thì đi.

 

Điều đáng nói là tôi, trong cơn kinh ngạc tột độ, thật sự đã bước ra ngoài.

 

Mãi đến khi đi gần tới cuối hành lang, tôi mới chợt nhớ ra rằng mình đã để quên điện thoại ở ngay bên cạnh cửa phòng của Cố Tư Ý.

 

Tôi đập tay lên trán, vội vàng quay lại lấy điện thoại.

 

Khi đến trước cửa phòng của Cố Tư Ý, tôi định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói bên trong.

 

Giọng của cô gái vang lên: “Anh Lý, cái con Giang Tranh kia dám ngang nhiên chế nhạo em trên thảm đỏ, anh nhất định phải giúp em xả cơn tức này!”

 

Giang Tranh là đối thủ của Cố Tư Ý, hai người luôn tranh giành tài nguyên và hợp đồng quảng cáo.

 

Giọng nói của cô gái đột nhiên chuyển hướng: “Chẳng phải có paparazzi từng nói đã chụp được ảnh cô ta ra vào khách sạn cùng với một người đàn ông sao? Chúng ta mua lại bức ảnh đó, thêm thắt chút rồi tung ra…”

 

“Em biết đó là em trai cô ta, nhưng fan hâm mộ thì không biết…”

 

Nếu nói lúc trước Cố Tư Ý đối xử với tôi như vậy, tôi còn có thể cho là do cô ta có tính chiếm hữu cao với bạn trai, thì bây giờ việc bịa đặt tin đồn nhạy cảm để trả đũa một cô gái khác thật sự là điều tôi không thể chấp nhận nổi.

 

Tôi chỉ cảm thấy mình đã nhìn lầm người, cơn phẫn nộ vì bị lừa dối trào dâng.

 

Cộc, cộc, cộc!

 

Tôi giơ tay gõ cửa.

 

Tiếng nói bên trong im bặt.

 

Một lát sau, cánh cửa mở ra, tôi đang định nói thì thấy một bàn tay mảnh mai đưa ra.

 

Điện thoại của tôi bị ném xuống đất.

 

“Cầm lấy rác của cô rồi biến đi.”

 

Nói xong, “cạch” một tiếng, cửa đóng sầm ngay trước mặt tôi.

 

Tôi bị tức đến bật cười.

 

Ngồi xuống nhặt điện thoại lên, tôi vừa đi về phòng vừa gọi cho Hạ Lưu Phong: “Con trai, ra đây, mẹ muốn nói chuyện với con.”

 

6

 

“Mẹ, chắc chắn là mẹ hiểu lầm Tư Ý rồi, cô ấy không thể nào là người như mẹ nói đâu.”

 

Tôi ngạc nhiên nhìn con trai: “Mẹ nói mà con không tin?”

 

Hạ Lưu Phong có chút xấu hổ: “Không phải là con không tin, chỉ là… điều mẹ nói hoàn toàn khác với Tư Ý mà con quen biết.”

 

Thằng con trai ngốc này của tôi, không chỉ chung tình mà còn rất cố chấp!

 

Hiện tại nó và Cố Tư Ý đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng, dù tôi có nói gì thêm thì nó cũng chẳng để tâm.

 

Hạ Lưu Phong im lặng rất lâu, cuối cùng lại bất chợt nói một câu: “Mẹ, hay là mẹ không hài lòng với Tư Ý nên muốn chúng con chia tay?”

 

“Mẹ có phải mẹ đã nhìn thấy tin đồn về Tư Ý dạo gần đây không? Mẹ đừng hiểu lầm, những tin đó đều là giả hết!”

 

Thằng bé đang nói đến mấy bức ảnh Cố Tư Ý chụp với một công tử nhà giàu trong một bữa tiệc từ thiện, trông hai người rất thân mật.

 

Sau đó, Cố Tư Ý đã lên tiếng giải thích rằng đó chỉ là ảnh chụp ở góc độ gây hiểu lầm.

 

Lúc đấy, tôi còn chẳng để tâm, nhưng giờ con trai nhắc tới, tự nhiên tôi lại suy nghĩ thêm một chút.

 

Thằng con ngốc này làm tôi vừa bực vừa buồn cười.

 

“Con ra ngoài đi, mẹ không muốn nói thêm với con nữa.”

 

Hạ Lưu Phong lại an ủi tôi vài câu rồi mới rời đi.

 

Nằm trên giường, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho trợ lý, bảo anh ta điều tra xem rốt cuộc chuyện giữa Cố Tư Ý và Sầm Thanh Thành là như thế nào.

 

Trợ lý hỏi lại tôi: “Giám đốc Hứa, khi nào bà sẽ kết thúc chuyến du lịch và về lại công ty?”

 

Tên thật của tôi là Hứa Lâm Chi, hiện là người đứng đầu của Tập đoàn Hứa Thị.

 

Lần này, tôi bất ngờ trẻ lại nên không tiện xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không, nội bộ công ty không những sẽ xáo trộn mà có khi tôi còn bị các viện nghiên cứu bắt về làm thí nghiệm!

 

Thật sự không còn cách nào khác, tôi đành phải tạm thời ẩn thân, lấy lý do đi du lịch.

 

Nghe trợ lý hỏi vậy, tôi ngẩn người ra: “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”

 

Trợ lý nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là có khá nhiều việc cần bà đích thân xử lý ạ.”

 

 

Sau khi trò chuyện một lúc về công việc, tôi cúp máy và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Sáng hôm sau, trong phòng đã được lắp đặt máy quay, hôm nay là ngày chính thức bắt đầu ghi hình chương trình thực tế.

 

Chúng tôi tập hợp bên bờ sông, và khi tôi đến nơi thì Hạ Lưu Phong và Cố Tư Ý đã có mặt.

 

Hai người họ đang né máy quay và thì thầm với nhau, không khí có vẻ mập mờ.

 

Thấy tôi đi tới, Hạ Lưu Phong theo phản xạ bước đến: “Lâm Chỉ, cô ăn sáng chưa?”

 

Tôi gật đầu.

 

Nhìn thoáng qua phía sau, tôi thấy sắc mặt của Cố Tư Ý rõ ràng trở nên khó coi.

 

Khoảng mười phút sau, hầu hết mọi người đã tập hợp đầy đủ.

 

Những người tham gia chương trình thực tế còn có nữ ca sĩ thần tượng đang nổi Trần Tư Vũ, nữ diễn viên nổi tiếng Giang Giai và nghệ sĩ hài kịch Lâm Nhất Phàm.

 

Giang Giai và Lâm Nhất Phàm đều dẫn theo bạn của mình, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

 

Chú ý thấy Trần Tư Vũ đang đứng một mình, Hạ Lưu Phong bước qua.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page