Tôi Vốn Sinh Ra Đã Là Ác Quỷ

Chương 2

Chương trước

Chương sau

Viên cảnh sát bỗng ngừng tay, chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, thần sắc lộ vẻ kỳ lạ hỏi:

 

“Cô là An Tịnh, trước đây sống ở Hẻm Thanh Thủy à?”

 

9

 

Năm năm trước, một vụ án nữ sinh trung học dùng dao bếp chém đứt hai ngón tay của nam sinh cùng lớp đã gây chấn động dư luận.

 

Nữ sinh liên quan chỉ mới mười sáu tuổi, mắc chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng và rối loạn lưỡng cực. 

 

Cuối cùng, sau khi cảnh sát hòa giải, gia đình nữ sinh đã bồi thường, hai bên đạt được thỏa thuận.

 

Sau đó cô gái cũng được gia đình đưa vào một viện điều dưỡng ngoại ô để điều trị.

 

Nhớ lại vụ việc năm xưa, trong mắt tôi lóe lên tàn nhẫn. 

 

Một kẻ cặn bã dám quấy rối nữ sinh, chỉ chém hắn hai ngón tay vẫn còn quá nhẹ.

 

Năm năm điều trị không hề giúp tôi thuyên giảm bệnh tình, trái lại, nó dạy tôi cách che giấu cảm xúc.

 

Tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, bình tĩnh kể lại sự việc, thậm chí còn chu đáo cung cấp đoạn phim từ camera trước cửa nhà ghi lại toàn bộ sự việc.

 

Hai lần xung đột đều do Nguyễn Thất Thất và Triệu Thiên Minh khơi mào trước, còn tôi chỉ đơn thuần là tự vệ chính đáng.

 

Nhìn tôi ung dung bước ra khỏi đồn cảnh sát, Nguyễn Thất Thất không thể tin nổi, mắt trợn to nhìn chằm chằm.

 

Cô ta không chịu từ bỏ, kéo tay áo cảnh sát, nhất quyết đòi một lời giải thích.

 

Viên cảnh sát nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp, cúi đầu nói gì đó vào tai cô ta, rồi cô ta mới buông tay, kéo Triệu Gia Bảo lủi thủi bỏ đi.

 

10

 

Sau ngày hôm đó, Nguyễn Thất Thất hiếm khi gây rối, ngay cả khi tình cờ gặp tôi trên đường, cô ta cũng nhanh chóng né mặt, vội vàng bỏ chạy như sợ tôi sẽ đuổi theo.

 

Ba mẹ tôi vốn là người lương thiện, cứ tưởng rằng cô ta đã sợ hãi, không dám đến quấy rầy nữa nên thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ có tôi mới thấy rằng chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

 

Quả nhiên, sáng hôm nay, khi mẹ chuẩn bị đi làm bằng xe đạp điện, bà phát hiện lốp xe đã bị ai đó đâm thủng.

 

Từ xa, Triệu Gia Bảo đang đắc ý làm mặt xấu về phía này, trong tay còn cầm hai chiếc đinh dài sáng loáng.

 

“Đồ già ch3t’ tiệt, dám bắt nạt mẹ tao, đáng đời sinh ra hai con phá của, một đứa thần kinh, một đứa mặt dày ha ha…”

 

Mẹ tôi cả đời sống hiền lành, chưa từng nói nặng lời với ai, giờ bị Triệu Gia Bảo chọc tức đến mức ôm ngực thở dốc.

 

“Thôi được rồi, đi xe buýt đi làm trước, xe để về rồi sửa.” 

 

Ba tôi vừa vỗ nhẹ lưng mẹ, vừa đỡ tay cầm xe.

 

Nhìn thấy vậy, Triệu Gia Bảo bỗng cười phá lên, ba tôi không hiểu chuyện gì nhìn về phía nó:

 

“Ha ha ha đồ ngu, cái tay cầm đó dính đầy keo rồi.”

 

“Ngay cả đống keo to đùng đó mà cũng không nhìn thấy, đúng là già rồi mắt mờ, loại vô dụng như ông chẳng bằng ch3t’ quách đi…”

 

11

 

Khi tôi thức dậy, phát hiện ba mẹ, lẽ ra phải đi làm, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách với vẻ mặt u sầu.

 

Thấy tôi bước ra, mẹ lau khóe mắt đỏ hoe, gượng cười nói với tôi:

 

“Tịnh Tịnh, con đói rồi à? Lại đây ăn sáng nào.”

 

“Ba mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Có phải gia đình đó lại đến tìm ba mẹ gây phiền phức không?”

 

“Không có gì đâu, sáng nay mẹ con thấy hơi không khỏe nên xin nghỉ một ngày.”

 

Nói dối.

 

Ba mẹ tôi là kiểu người dù có sốt cao cũng cố đi làm, sao có thể đột nhiên cả hai cùng xin nghỉ ở nhà?

 

Thấy họ nhất quyết không chịu nói sự thật, tôi tiện tay khoác áo và định đi ra ngoài.

 

“Tiểu Tịnh, con định đi đâu vậy!”

 

Ba tôi hoảng sợ, ông vội nắm lấy tay tôi, kể hết mọi chuyện sáng nay.

 

“Tiểu Tịnh, đó chỉ là trò nghịch ngợm của trẻ con thôi, ba và mẹ không bị thương gì đâu, con đừng manh động nhé…”

 

Nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của ba, tôi nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay ông, nở một nụ cười dịu dàng:

 

“An Ninh nói muốn ăn cá thu chiên, tiện thể con sẽ đi chợ mua ít đồ.”

 

“Hôm nay ba và mẹ đã xin nghỉ rồi, ba có thể đưa mẹ đi tư vấn tâm lý, về nhà rồi ăn cơm cùng nhau.”

 

12

 

Tôi xách theo túi lớn túi nhỏ đến trường mẫu giáo của Triệu Gia Bảo vào giờ tan học buổi trưa, cổng trường đông nghịt phụ huynh chờ đón con.

 

Ttôi lẫn vào đám đông, từ xa đã thấy Triệu Gia Bảo đang kéo bím tóc của em gái nó, Triệu Tiểu Linh, dẫn ra ngoài.

 

“Phì, con bé ch3t’ tiệt, mau đưa tiền cho tao.”

 

“Sáng nay tao thấy mẹ cho mày hai tệ, tao muốn ăn snack cay, giờ đi mua cho tao…”

 

Triệu Tiểu Linh bị nó giật tóc đau đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói lí nhí:

 

“Anh ơi, em… em không còn tiền nữa mà…”

 

Tôi bước tới trước mặt chúng, cố tình giơ cao túi đồ ăn trong tay.

 

Mắt Triệu Gia Bảo sáng lên tham lam, nó nắm chặt lấy túi đồ ăn của tôi không buông, miệng còn lớn tiếng nói:

 

“Đưa đây, mau đưa đây!”

 

“Con tiện nhân này, thả tay ra ngay, nếu không tao sẽ về mách mẹ rằng mày bắt nạt tao, lúc đó mày sẽ không yên đâu!”

 

“Đừng tưởng mày là đồ thần kinh thì tao sẽ sợ mày, mẹ tao bảo rồi, tao là trẻ vị thành niên, làm gì cũng không phạm pháp!”

 

Triệu Gia Bảo tuy nhỏ nhưng sức lại không hề yếu, “xoẹt” một tiếng, túi đồ ăn bị nó xé rách, nhanh tay chộp lấy hai gói snack phía trên, ôm chặt vào ngực, phun một bãi nước bọt về phía tôi, rồi quay đầu bỏ chạy.

 

Tôi đứng yên tại chỗ không đuổi theo, đợi đến khi tận mắt thấy Triệu Gia Bảo ăn hết số đồ ăn đã được “tẩm gia vị”, tôi mới hài lòng rời đi.

 

13

 

Buổi tối, nhóm chat cư dân trong khu đã náo loạn cả lên.

 

Nguyễn Thất Thất tag tất cả mọi người, ngay sau đó là một loạt bảy, tám tấm ảnh chụp những bãi nôn mửa, khiến tôi nhíu mày vì cảm giác ghê tởm.

 

Mẹ tôi đang ăn cơm, liếc nhìn qua điện thoại rồi buồn nôn, vội vàng gập điện thoại lại:

 

“Trời ơi, Nguyễn Thất Thất này thường ngày đăng ảnh chồng con cô ta chỉ mặc đồ lót đi loanh quanh trong nhà đã là quá đủ, giờ đến cả mấy thứ này cũng đăng lên, không thấy ghê sao.”

 

Tôi cười, gắp cho bà một miếng đồ ăn, khuyên bà đừng lo lắng chuyện nhà người ta nữa, tập trung ăn cơm đi.

 

Tuy nhiên, mắt tôi vẫn liếc về phía màn hình điện thoại, để ý những gì đang diễn ra trong nhóm.

 

[ch3t’ tiệt, cái gì thế này, kinh quá, cô có chút ý thức cộng đồng không? Sao cái gì cũng đưa lên nhóm vậy…]

 

[Nguyễn Thất Thất, tôi muốn nói từ lâu rồi, cô có thể đi làm gì đó được không? Cả ngày ngoài việc nói về chồng mình thì chỉ toàn đăng mấy tấm ảnh chướng mắt…]

 

[Nhóm chat này để thông báo, ai muốn xem mấy cái chuyện lặt vặt của cô đâu!]

 

[ch3t’ tiệt, ghê quá đi, sao đến cả ảnh nôn mửa cũng đăng lên được, quản trị viên đâu? Có thể đá cô ta ra khỏi nhóm không!]

 

[+1.]

 

[+2.]

 

[+10086.]

 

14

 

Trong lúc nhóm chat đang cãi vã ầm ĩ, Nguyễn Thất Thất bắt đầu lên tiếng, một mình chống lại cả trăm người.

 

Trước tiên là phản pháo từng lời bình luận về chồng cô ta, rồi mới bước vào chủ đề chính của hôm nay.

 

[Đứa nào cho con tao ăn thứ không sạch sẽ, giờ nó vẫn đang phải súc ruột ở bệnh viện.]

 

[Nước ớt, keo dán, thậm chí có cả thuốc chuột, tao nói cho chúng mày biết, nếu Tiểu Bảo nhà tao có mệnh hệ gì, chúng mày cũng đừng hòng sống yên ổn!]

 

Nói xong, Nguyễn Thất Thất còn đính kèm vài tấm ảnh Triệu Gia Bảo đang truyền dịch trong bệnh viện.

 

Nhóm chat cư dân lại rơi vào một bầu không khí im lặng đáng sợ.

 

Gia đình Nguyễn Thất Thất nổi tiếng xấu xa trong khu chung cư. 

 

Cô ta suốt ngày chìm trong sự ganh ghét với phụ nữ khác, mỗi ngày ngoài việc khoe chồng thì chỉ biết mắng chửi các nữ cư dân khác.

 

Triệu Gia Bảo còn là một tay “đại ca” ở trường mẫu giáo, con cái của không ít cư dân đều bị nó bắt nạt.

 

Giờ Triệu Gia Bảo gặp chuyện, bề ngoài mọi người không nói gì, nhưng bên trong, ai mà biết họ có đang vui sướng trong lòng hay không.

 

Ba tôi nhìn vào những tin nhắn trong nhóm chat, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

 

“Tiểu Tịnh, chuyện này… không phải là do con làm chứ?”

 

Tôi cười mà không trả lời. Chỉ là một trò đùa vặt, có gì mà phải làm ầm lên như vậy?

 

15

 

Sau khi tỉnh lại, Triệu Gia Bảo đã thêm mắm thêm muối kể lại sự việc ngày hôm qua, nó khăng khăng rằng tôi đã ép nó ăn đồ ăn có “gia vị” thêm vào.

 

Tuy Nguyễn Thất Thất thương con, nhưng mỗi lần nghĩ đến hành động dữ dội của tôi, cô ta lại không khỏi rụt cổ, lẩm bẩm vài câu chửi rủa:

 

“Đồ điên khùng ch3t’ tiệt…”

 

Triệu Thiên Minh thì cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại, chẳng để ý đến cuộc đối thoại của họ, cho đến khi Nguyễn Thất Thất nũng nịu đến gần, hắn mới lúng túng tắt màn hình.

 

“Chồng ơi, anh đang xem gì thế?”

 

“… Không có gì.”

 

“Không có gì sao? Con anh bị người ta hại phải vào bệnh viện, mà anh làm cha lại chẳng quan tâm chút nào sao?”

 

Triệu Thiên Minh nhíu mày khó chịu:

 

“Tôi quan tâm kiểu gì? Cô ta là một kẻ tâm thần, cô hiểu không? Tâm thần thì giết người cũng không phạm pháp.”

 

“Nếu không phải cô suốt ngày nghi thần nghi quỷ, làm sao mà chuốc phải rắc rối này?”

 

“Lần trước vì giúp cô, tôi còn để lại vết sẹo trên cổ đây này!”

 

Nguyễn Thất Thất cảm thấy không thoải mái, nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói thêm gì. 

 

Cô ta nghiến chặt móng tay vào lòng bàn tay, trong mắt lóe lên một tia thù hận.

 

16

 

Vào thứ Ba, tôi đưa em gái đến bệnh viện để làm tư vấn tâm lý theo thường lệ. 

 

Khi đang ngồi trên ghế tựa ngoài hành lang, tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

“Các người muốn tôi phải làm thế nào thì mới tha cho tôi đây! Tôi quỳ lạy các người rồi…”

 

“Tôi đã làm gì sai mà các người đối xử với tôi như vậy! Không chỉ cướp chồng tôi, giờ còn muốn giết ch3t’ con trai tôi…”

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page