Trời ơi, tôi phải làm sao đây?
Bước ngoặt xảy ra vào ngày hôm sau, khi chúng tôi đang cùng nhau ăn sáng.
Trong đội cứu hộ có hai người đàn ông hành động thân mật một cách bất thường.
Khoan đã, sao hai người đó còn hôn nhau vậy?
Tôi sững sờ, suýt chút nữa trật cả khớp hàm.
Người chị duy nhất trong đội, Vương Tuyết, giải thích với tôi: “Hai người đó là một đôi, ở bên nhau nhiều năm rồi.”
Thì ra là vậy.
Nhìn hai người họ quấn quýt, liếc mắt đưa tình, đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.
Nếu bọn họ có thể yêu đương, vậy tôi cũng có thể theo đuổi Lục Cần đúng không?
Tất nhiên, không phải vì tôi thích anh, mà là nếu anh thích tôi, tôi có thể thao túng anh.
Như vậy tôi sẽ không bị bắt đi làm thí nghiệm nữa!
He he he, tôi đúng là một thiên tài.
Tối hôm đó, tôi giả vờ mộng du, trèo lên giường của Lục Cần.
Không ngờ nhìn anh có vẻ gầy, nhưng khi chạm vào lại toàn là cơ bắp.
Một múi, hai múi… trời ạ, anh ấy có tận tám múi cơ bụng.
Hơn nữa, khuôn mặt của Lục Cần, dù nhìn xa hay gần, đều vô cùng đẹp trai.
Đôi mày kiếm sắc nét, cặp mắt hồ ly câu hồn, sống mũi cao thẳng, bờ môi vừa phải, ửng hồng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái.
A, không đúng, nhìn rất đẹp mắt.
Tôi giả vờ ngơ ngác: “Sao tôi lại ở trên giường anh?”
Chưa đợi anh trả lời, tôi lại giả vờ kinh hãi: “Chẳng lẽ tôi lại mộng du rồi?”
Tôi vỗ ngực, làm ra vẻ sợ hãi: “May mà mộng du lên giường anh, nếu lỡ đi ra ngoài, chắc chắn tôi đã bị tang thi xé xác rồi.”
Sau đó tôi lại nói: “Anh ơi, hay tối nay tôi ngủ với anh nhé, nếu không tôi sợ lại mộng du ra ngoài rồi bị tang thi ăn mất.”
Tôi cũng không nghĩ anh sẽ đồng ý, chỉ là muốn tạo tiền đề cho những hành động táo bạo hơn sau này.
Không ngờ anh lại gật đầu.
Anh đúng là người tốt.
Tối hôm đó, tôi không làm gì cả.
Dù sao thì dục tốc bất đạt, nếu quá vội vàng, chỉ e sẽ phản tác dụng.
Thế là tôi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Lục Cần ngủ một đêm.
Một đêm không mộng mị, sáng dậy thì chỗ nằm của anh đã trống không.
Sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, tôi thấy những người khác trong đội cứu hộ đang bận rộn, người thì lau súng, người thì thu dọn đồ đạc, chỉ có Lục Cần là đang bận rộn trong bếp.
Anh ấy nấu ăn rất thuần thục, động tác thành thạo, nhìn là biết thường xuyên làm bếp.
Nhìn thêm một chút vào bắp tay đầy cơ bắp của anh, thật sự quá quyến rũ.
Lúc ăn cơm, tôi bắt chước mấy bộ phim truyền hình, giả vờ vô tình dùng chân khẽ cọ vào chân anh, nhưng anh chỉ liếc tôi một cái, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Không phản ứng gì sao???
Tôi lại giả bộ làm rơi đũa xuống đất, rồi chống một tay lên đùi anh để cúi xuống nhặt.
Đến khi tay tôi “vô tình” trượt vào sát đùi trong của anh, đột nhiên anh siết chặt cổ tay tôi.
Động tác rất mạnh, khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn, ánh mắt đầy thắc mắc.
Anh buông tay tôi ra, nhẹ ho một tiếng: “Ăn cơm đàng hoàng.”
Hai người đồng đội đang tranh cãi xem ai giết được nhiều tang thi hơn, cứ tưởng anh đang nói họ, nên ngoan ngoãn im lặng.
Bị ánh mắt dò xét của anh nhìn chằm chằm, tôi chỉ có thể nở một nụ cười ngọt ngào.
Có lẽ do đôi mắt tôi quá trong sáng, hoặc cũng có thể quá ngu ngốc, anh không nhìn ra được điều gì, chỉ thở dài rồi đứng dậy rời đi.
3
Buổi tối, tôi ôm gối xuất hiện trước cửa phòng Lục Cần: “Anh ơi, tối nay em có thể ngủ cùng anh nữa không?”
Có lẽ vì hành động quá đáng ban ngày của tôi, lần này anh không trả lời ngay mà chỉ im lặng nhìn tôi.
Tôi cúi thấp đầu, ra vẻ đáng thương:
“Không được sao? Nhưng mà em ngủ một mình thật sự rất sợ, sợ lại mộng du rồi bị tang thi ăn mất. Anh cũng biết mà, em mất mẹ từ nhỏ, không lâu trước đây lại mất cả cha, bây giờ chỉ còn lại một thân một mình.”
Sau đó, tôi khẽ thở dài: “Nếu anh không muốn thì thôi, cứ coi như em chưa nói gì.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Vừa bước đến cửa, tôi nghe thấy anh nói: “Được.”
Tôi lập tức quay phắt lại, lao thẳng lên giường, chui vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.
Ban đầu, tôi còn định từ từ tiếp cận, tránh làm anh hoảng sợ mà bỏ chạy.
Nhưng trước khi ngủ, tôi nghe thấy anh nói với đồng đội: “Tổng bộ đã xác định được phạm vi hoạt động của tang thi biến dị, trong vòng nửa tháng nhất định phải bắt về.”
Tôi sắp bị bắt đi phanh thây rồi, còn từ từ cái gì nữa chứ!
Anh nhất định phải thích tôi ngay lập tức!
Thế là, tôi lại ra tay.
Ngón tay tôi liên tục vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Không biết là anh đã ngủ hay bị tôi dọa cho đơ người, nhưng chẳng có phản ứng gì.
Tôi liền thử luồn tay vào trong áo anh, mặc sức di chuyển trên lưng, rồi dần dần trượt ra trước ngực.
Khi tay tôi sắp chạm đến yết hầu của anh, anh đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, giọng trầm thấp: “Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”
Tôi giả vờ nũng nịu, giọng mềm nhũn: “Anh ơi, em đau ngực quá, anh giúp em xem thử được không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận