Danh sách chương

Chúng tôi tránh đám đông để chụp một bức ảnh chung chỉ có hai đứa trong lễ tốt nghiệp.

 

Cùng nhau tiễn biệt chú chó cùng bà hàng xóm sống đơn thân.

 

Cùng chạy dưới cơn mưa rào mùa hè chỉ với áo che đầu.

 

Cũng đã cùng nhau dẫm lên lá sấu rụng đầy đất vào một ngày thu.

 

Mùa đông qua, mùa xuân đến, vật đổi sao dời.

 

Thời gian đã cuốn đi rất nhiều thứ, nhưng để lại chúng tôi có nhau.

 

3

 

Tôi và Tòng Dật thân đến mức mọi thứ xung quanh đều in dấu ấn của nhau.

 

Nhưng theo miêu tả của hệ thống, mối quan hệ này sẽ sụp đổ khi nữ chính xuất hiện.

 

Tôi đứng trên sân thượng nhìn xuống lớp học, nơi Ôn Nguyệt đang thu dọn cặp sách.

 

Lại là một cảnh tượng hoàn toàn khớp với kịch bản.

 

Nữ chính chuyển trường vì yếu môn toán được sắp xếp ngồi cùng bàn với Tòng Dật, người rất giỏi khoa học tự nhiên.

 

Điều khiến tôi bận tâm là Tòng Dật, người luôn tự hào về thành tích học tập của mình và luôn muốn ngồi một mình.

 

Thì lần này lại không từ chối.

 

Y như trong kịch bản.

 

“Tòng Dật nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, gật đầu như bị ma xui quỷ khiến.”

 

“Đúng là ma xui quỷ khiến.”

 

Tôi lạnh lùng cười nhạo, quay người đi không muốn bận tâm, nhưng bỗng nhiên cảm nhận được làn không khí lạnh lẽo quen thuộc phả vào mặt.

 

“Đang nhìn cái gì vậy?”

 

Không biết Tòng Dật đã đến từ bao giờ.

 

Dù anh đang hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại hướng về phía lớp học.

 

Đó là hướng có Ôn Nguyệt.

 

“Tôi đang ngắm học sinh chuyển trường mới tới, cô ấy trông rất dễ thương.”

 

Tôi chăm chú nhìn vào mặt Tòng Dật.

 

“Đúng không?”

 

Tòng Dật gần như lập tức nhìn lại tôi, đôi mắt thường không có cảm xúc lần này lại sắc bén hơn.

 

“Cậu thích à?”

 

Giọng anh ấy còn lạnh nhạt hơn cả ánh mắt.

 

Quá giống.

 

Giống hệt như trong mô tả của hệ thống, nam chính có bản năng chiếm hữu đối với nữ chính.

 

Tôi thở dồn dập, không kìm được mà siết chặt bàn tay.

 

Nhưng mặt vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì.

 

“Ừ, tôi thích.”

 

“Tôi học toán cũng không tồi.”

 

“Tôi sẽ nói với giáo viên để tôi ngồi cùng bàn với cô ấy nhé?”

 

Khí thế nguy hiểm từ Tòng Dật bỗng phủ khắp người tôi.

 

Không khí nóng ran giống như chạm vào là sẽ bùng cháy.

 

Anh nghiêng người, che khuất lớp học.

 

Che khuất tầm nhìn của tôi đến Ôn Nguyệt.

 

Như một con sư tử đực đang liếm răng nanh thấm máu của mình, rồi lặng lẽ tuyên bố chủ quyền.

 

“Không hay lắm đâu.”

 

4

 

“【Đã thử đủ chưa?】”

 

Tiếng nói cơ khí của hệ thống đột nhiên vang lên, càng thêm lạnh lùng.

 

“Thử đủ chưa?”

 

Sau cuộc chia tay không vui vẻ trên sân thượng, Tòng Dật đã đi trước.

 

Đây là lần đầu tiên anh ấy không đợi tôi.

 

Khi tôi vội vã xếp sách vào cặp và chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy, chỉ thấy bóng dáng Tòng Dật và Ôn Nguyệt bước ra khỏi cổng trường cùng nhau.

 

Ánh hoàng hôn màu cam xuyên qua tán cây, rọi lên hai người họ những vệt sáng loang lổ.

 

Lúc đó có rất nhiều học sinh đổ về phía cổng, nhưng có vẻ như có một lớp màng vô hình đã tách biệt mọi người với họ.

 

Dường như không gian hòa hợp xung quanh họ không thể chứa thêm bất kỳ ai nữa.

 

Cảm giác định mệnh bẩm sinh này khiến tôi không kiểm soát được mà cảm thấy hoảng sợ.

 

Đến mức bây giờ khi đối mặt với câu hỏi của hệ thống, tôi không còn sức để chế nhạo rằng nó đang nói đùa nữa.

 

Tôi bắt đầu nhớ lại những tình tiết mà hệ thống đã kể.

 

Năm học cuối cấp ba, nữ chính chuyển trường đến.

 

Cùng năm đó, cuộc đời Tòng Dật gặp phải biến cố lớn.

 

Cha anh ấy ngoại tình.

 

Mẹ anh ấy bị bệnh.

 

Chỉ trong một năm, người được coi là đứa con của trời đã trở nên u ám, rơi xuống đáy vực.

 

Trước đây tôi coi những điều này như chuyện kể, nhưng khi tôi nghiêm túc áp dụng những sự kiện này lên người Tòng Dật, tôi chỉ mới tưởng tượng thôi đã không thể kìm nén được bi thương.

 

Dường như hệ thống cảm nhận được tâm trạng của tôi.

 

“Đây mới chỉ là giai đoạn đầu, về sau ngay cả cậu cũng sẽ ghét bỏ và phản bội anh ấy.”

 

Tôi gần như không chần chừ.

 

“Tôi sẽ không!”

 

“Nhưng Tòng Dật trong suy nghĩ của cậu, liệu có phải là người sẽ vì một người lạ mới gặp mà lạnh lùng với cậu, không đợi cậu cùng về nhà không?”

 

Tôi lặng người.

 

“Bởi vì đó là nữ chính.”

 

Giọng nói của hệ thống không có cảm xúc, nhưng lại đâm thẳng vào tim người nghe một cách tàn nhẫn.

 

“Với vai trò nam chính, định mệnh của Tòng Dật là sẽ bị cô ấy hấp dẫn, giống như định mệnh của cậu về sau sẽ làm tổn thương Tòng Dật.”

 

“Điều này không phải là cậu muốn hay không muốn, đó là sự thật đã được định sẵn, không thể thay đổi.”

 

“Vì vậy, vì anh ấy và vì chính cậu, hãy sớm rời xa thế giới của nam nữ chính đi.”

 

Hệ thống này tồn tại là để cứu lấy tôi. 

 

Sau này, nữ chính sẽ gặp nguy hiểm trong một vụ bắt cóc và tôi đã nhận một nhát dao thay cô ấy. 

 

Vì câu chuyện của tôi quá oan uổng, hệ thống không thể chịu nổi nữa, nên quyết định phải cứu mạng tôi. 

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page