2.
Nương dẫn ta tìm được a tỷ, khi đó thân thể của a tỷ đã đông cứng, quần áo chẳng rõ bị cởi từ bao giờ.
Cái chết của nàng ấy vô cùng thê thảm, toàn thân trên dưới, trừ lớp da mặt ra thì chỗ nào cũng bị lột sạch.
Bị phơi ngoài đồng hoang bên băng hà, làn da trắng hồng trôi nổi trong dòng nước lạnh giá.
Ta sợ đến mất hồn, kinh hoảng nhìn nương kéo a tỷ từ trong suối lên rồi mang về nhà.
Suốt đoạn đường về, sắc mặt nương lạnh như băng, không nói một lời.
Ta theo sau nương, thấy người khi đi ngang qua cổng phủ họ Trình thì ánh mắt dừng lại một khắc.
Đêm ấy tuyết lại rơi lớn, nương thay xiêm y cho a tỷ, ngồi thẫn thờ trước ánh nến, nhìn khuôn mặt trắng bệch của a tỷ.
Ta rúc vào góc tường nhìn lén, bụng đói một ngày bỗng réo vang lên.
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ, khi ấy ánh mắt của nương lập tức dừng lại trên mặt ta, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Người lê bước chân tật nguyền tiến lại gần, bóng đen từ thân hình người chầm chậm bao phủ lấy thân thể nhỏ bé của ta.
Chỉ thấy người nhìn ta từ trên cao, gương mặt méo mó: “Sao, đói rồi sao?”
Thanh âm thật lạnh lẽo.
Ta sợ đến cứng cả người, lắc đầu, giọng run run: “Không… nương, con không đói, không đói đâu! Nương cứ chăm sóc cho a tỷ trước, con tự lo được mà…”
“Ngươi không được nhắc tới a tỷ ngươi!”
Nương giận dữ giáng cho ta một bạt tai, miệng ta lập tức trào máu.
“Nếu không phải vì ngươi, a tỷ ngươi đâu có chết, cũng sẽ không bị Trình lão gia bắt đi lột da! Tất cả là do ngươi!”
Vừa dứt lời, người liền cầm lấy gậy gỗ có đinh, hung hăng đánh loạn lên đầu ta.
“Nương, con xin người! Xin người đừng đánh nữa, A Dung biết sai rồi, con không nên nài nỉ a tỷ dắt con đi mua hồ lô đường… A Dung từ nay sẽ nghe lời người!”
Ta khóc đến xé gan xé ruột, nhưng cây gậy trong tay nương vẫn không dừng.
Người dùng toàn lực, ta vừa khóc vừa dập đầu cầu xin.
Song nương đã mất lý trí, xoay người nhấc lấy chân đèn trên bàn, ném mạnh về phía ta.
“Bốp” một tiếng, ngọn lửa trong chân đèn vụt tắt, trán ta bị đập thủng một lỗ lớn.
Ta đưa tay ôm lấy vết thương, nhưng máu không ngừng tuôn ra, chảy qua kẽ tay nhuộm đỏ cả mắt nương.
Nương như chợt bừng tỉnh, nhìn ta quỳ rạp trên đất đầu đầy máu, lập tức quỳ xuống run rẩy ôm lấy ta, miệng không ngừng nói: “A Dung, có đau không? Là nương sai rồi, nương không nên đập con, nương cũng chẳng biết sao lại thành ra thế này, lòng nương đau quá…”
Nương ôm ta mà khóc thảm thiết.
Ta để mặc người ôm, thân thể đã tê dại không còn tri giác, cánh tay chi chít những vết kim châm.
Lời xin lỗi của nương vang bên tai, như kim độc đâm thẳng vào tim.
Ánh mắt đờ đẫn của ta nhìn về phía a tỷ nằm trên giường.
Chỉ thấy đôi mắt trắng dã trống rỗng của a tỷ giờ phút này đang nhìn ta, đầy oán khí.
“Nương… nếu con thay a tỷ báo thù, người sẽ không còn trách con nữa, phải không?”
3.
Sau đêm ấy, nương bán đi quầy đậu phụ, dùng số bạc ấy chôn a tỷ bên mộ phụ thân.
Nương nói, có phụ thân bầu bạn, a tỷ dưới suối vàng sẽ không sợ hãi nữa.
Từ đó, nương trở nên trầm lặng, ngày ngày ở lì trong nhà, không giao thiệp với ai.
Việc duy nhất mỗi ngày người làm, chính là dùng kim nhọn đâm khắp người ta.
Nương nói đó là vì muốn tốt cho ta.
Bởi những năm gần đây, Trình lão gia đã bắt không ít nữ tử trong trấn đưa vào phủ họ Trình.
Mà vị huyện lệnh trong trấn lại là kẻ tham tiền, cùng một giuộc với Trình lão gia.
Những nữ tử bị lột da ngày một nhiều, chưa từng có ai sống sót thoát khỏi phủ Trình.
Nương không muốn để ta gánh lấy vận mệnh ấy, nên chỉ còn cách hủy đi làn da trắng mịn của ta.
Nhưng thời gian chớp mắt trôi qua năm năm, thân thể nương ngày càng tệ, sống lay lắt nhờ thuốc.
You cannot copy content of this page
Bình luận