Nam Tang

Chương 2

Chương trước

Chương sau

Để tránh sự truy tìm điên cuồng của Tạ Chước, ta nương nhờ Thái tử, khi rảnh rỗi sẽ giúp hắn mài mực, viết chữ trong thư phòng. 

 

Một đêm nọ, ta tìm được thời cơ thích hợp, báo cáo về hành vi của Tạ Chước. 

 

Ta khóc lóc như hoa lê gặp mưa, giả vờ đáng thương. 

 

“Điện hạ, thật ra ta đã đắc tội một vị đại nhân hu hu hu. Người đó muốn hại ta… ta buộc lòng phải trốn đến đây hu hu.” 

 

Nam nhân ngừng bút, ngón tay dài nhẹ nhàng xoa trán. 

 

Hắn ngước mắt lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường.

 

“Vị đại nhân nào? So với Tống thị thì thế nào?” 

 

Trong lòng ta lén so sánh thế lực của nhà họ Tạ và Đại Tống triều, vui vẻ hớn hở, trả lời nịnh nọt. 

 

“Đương nhiên là… điện hạ hơn hẳn.” 

 

Tống Nghiễn Sơ lắc đầu bất đắc dĩ. 

 

“Ngươi không cần sợ. Nếu có chuyện gì, cứ đổ lên người ta là được.” 

 

Hê hê, chờ mãi câu này! 

 

Ta cười toe toét, nói với hắn.

 

“Điện hạ, điện hạ, ngài thật đẹp. Hê hê hê.” 

 

Người nam nhân nhếch môi cười nhẹ, tính cách lạnh nhạt nhưng đôi mắt hồ ly đa tình lại rất giỏi dụ hoặc lòng người. 

 

Không biết vì sao, hắn lại nói.

 

“Ngươi cũng đẹp.” 

 

 Ta: … Khốn thật. 

 

Đây đây đây, đây là “trêu người không thành lại bị trêu ngược” sao! 

 

6

 

Một nha hoàn vô danh bỗng chốc trở thành Thái tử phi, không một quyền quý nào ở kinh thành không tò mò về ta. 

 

May thay Tống Nghiễn Sơ bảo vệ ta rất tốt, phong tỏa hết mọi thông tin. 

 

Nếu không, chỉ riêng Tạ Chước đã đủ để ta gặp rắc rối lớn rồi. 

 

Sau đêm đó, dù không còn nhiều giao tiếp với người nam nhân ấy, nhưng mọi thứ ta dùng đều là tốt nhất trong phủ. 

 

Tốt đến mức ta thậm chí quên mất Tạ Chước là ai… 

 

7

 

Ánh nắng ngoài cửa sổ trôi nhanh như chớp mắt, đã lâu không gặp lại Tạ tiểu tướng quân. 

 

Lần gặp lại, hắn đã từ thiếu niên hào hiệp, phong lưu ngày nào trở thành Thường Thắng Tướng Quân, sát phạt quyết đoán. 

 

Nghe nói để chúc mừng Tạ Chước khải hoàn, đương kim Hoàng đế đã gả thiên kim tiểu thư Thừa tướng phủ, Thẩm Dịch Như cho hắn. 

 

Thẩm Dịch Như là tài nữ số một thành Trường An. Trầm tĩnh thoát tục, thanh nhã như cúc. 

 

Chỉ phúc vi hôn, quả là vinh dự to lớn. 

 

Nghe tin này, ta đang viết chữ mà hơi thở dừng lại, mực dưới bút thấm ra thành một vệt đen lớn trên giấy tuyên. 

 

Dù sao cũng là người đã từng có quan hệ gần gũi, đột nhiên có hôn phối với người khác, thật khó mà quen được. 

 

Có lẽ Tống Nghiễn Sơ bên cạnh cảm thấy điều gì, hắn liếc nhìn ta, cúi xuống gần. 

 

“Có chuyện gì sao?” 

 

“Tang Tang biết người này à?” 

 

Biết chứ sao không, đã có biết bao nhiêu lần thân mật rồi chứ! 

 

Nhưng… vẫn phải giả bộ. 

 

Ta lắc đầu, thay tờ giấy tuyên sạch sẽ, tiếp tục viết, thản nhiên đáp.

 

“Không có.” 

 

Người nam nhân vẫn lạnh lùng như thường lệ. 

 

Nhưng ta nhận ra một chút xa cách, đôi mắt đen sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu ta. 

 

“Thật sự không biết sao?” 

 

Ta cố chấp cứng miệng, quyết không thừa nhận rằng mình biết Tạ Chước. 

 

Tống Nghiễn Sơ không nói thêm lời nào, cúi đầu, lật xem cổ thư. 

 

Ta chọc hắn hai cái, nhỏ giọng nhắc.

 

“Điện hạ, ngài… cầm ngược sách rồi…” 

 

Hắn ho khẽ, siết chặt nắm tay, chỉnh lại sách cho đúng, rồi nói.

 

“Ta không sao.” 

 

Chỉ là, khi rời khỏi thư phòng. 

 

 Người nam nhân ngày thường thông hiểu sách lễ, lại quên mất xử lý mực. 

 

Hệ thống biến thái cười ranh mãnh: 

 

[Ồ ồ ồ, chẳng phải là “không sao” sao.]

 

[Trong lòng Thái tử để ý ngươi muốn ch*ế*t, còn cố tỏ ra lạnh lùng, đáng đời không theo đuổi được thê tử!] 

 

8

 

Tống Nghiễn Sơ hình như đang giận dỗi với ta. 

 

Dù mọi thứ vẫn được cung cấp như trước, nhưng hắn ít chủ động gặp ta hơn. 

 

Hắn cứ lẩn tránh ta. 

 

Cho đến một lần Tống Nghiễn Sơ uống say. 

 

Rồi nhất quyết đòi ngủ cùng ta. 

 

Hệ thống biến thái đầy phấn khích, nói: [Có gì mà thành viên SVIP tôn quý như ta không thể thấy chứ!] 

 

 Vì vậy, ta quyết định chia sẻ niềm vui với hệ thống. 

 

Khi Tống Nghiễn Sơ say rượu, vẻ đẹp nam tử độc nhất vô nhị, không còn lạnh lùng xa cách, càng thêm mê hoặc. 

 

Đôi mày ánh lên sắc đỏ, càng thêm quyến rũ. 

 

Khi hắn cởi áo, làn da trắng mịn cũng ánh lên sắc đỏ ám muội, toàn thân toát ra sự lười biếng, quyến rũ. 

 

 Hoàn toàn khác với sự lãnh đạm trước đây. 

 

Hắn tiến gần ta từng bước, đẩy ta xuống giường. 

 

Hai người chúng ta ở trong một tư thế cực kỳ thân mật, cố gắng áp chế lẫn nhau, không ai chịu nhường ai. 

 

Hệ thống xem cũng phát điên mà kêu lên “cừ thật”. 

 

Ta phớt lờ hệ thống, nhìn vào đôi mắt đen đẹp của nam nhân, thấy được sự giận dữ, không hiểu, và cả một chút ủy khuất. 

 

Chàng nói: “Nam Tang, nàng quen biết Tạ Chước sao?” 

 

9

 

Khi hơi thở của Tống Nghiễn Sơ chạm vào tai ta, ta lầm tưởng rằng đây sẽ là một cuộc tình đầy cuốn hút. 

 

Nhưng đó chỉ là ta nghĩ. 

 

Thái tử ôm lấy ta mà khóc, khóc rất thảm thiết. 

 

Vừa khóc vừa giải thích.

 

“Ta đã điều tra nàng rồi. Nam Tang, nàng là nha hoàn thân cận của Tạ tiểu tướng quân, nhi tử độc nhất của Tạ gia. 

 

“Ta không quan tâm trước đây vì sao nàng phải rời khỏi phủ tướng quân, nhưng nếu bây giờ nàng muốn đi…” 

 

Người nam nhân dừng lại một chút. 

 

Sau đó cắn răng, như đã hạ quyết tâm, tiếp tục nói: 

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page