2.
Trước khi xuyên tới đây, ta là một s/á/t th/ủ trong hắc đạo.
Một lần nhiệm vụ thất bại, ta bị hệ thống cưỡng ép mang vào trong sách.
Nhiệm vụ là trợ giúp phản diện hoàn thành hắc hóa, sau khi nam chủ giet phản diện và đăng cơ, ta mới có thể trọng sinh về nguyên thế giới.
Lúc vừa xuyên tới, Lý Hiển mới tám tuổi, cùng mẫu thân không được sủng ái sống trong trúc hiên rách nát.
Nhiệm vụ nhỏ đầu tiên của ta, là để Lý Hiển tận mắt chứng kiến mẫu thân bị giet.
Hoàng hậu gán cho tội danh khi quân, liền sai cung nhân kết liễu bà ấy.
Khi ta dẫn Lý Hiển đến hiện trường, hai thái giám đang lôi người bị trói chặt tay chân ra hồ nước.
Ta vốn đã quá quen việc giet người, mặt không cảm xúc kéo Lý Hiển theo.
Có lẽ vì ta quá đỗi trấn định, Lý Hiển run run kéo tay ta: “Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, cứu lấy mẫu thân.”
Ta bật cười nhạt: “Ta chỉ lớn hơn ngươi ba tuổi, e là không có bản lĩnh đó.”
Lý Hiển mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn: “Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, chỉ vì mẫu thân ngày thường đối với tỷ không tệ… ta… ta không thể không có mẫu thân…”
Mẫu thân gì đó, có quan trọng đến thế sao?
Ta chẳng thể hiểu nổi, nhưng mặt lại ướt đẫm.
Xem ra nguyên chủ có tình cảm với phụ nhân kia.
Ta buông tay Lý Hiển, một mình bước đến bờ hồ.
Hệ thống phát đien ngăn cản ta, nhưng ta đâu phải hạng dễ bảo.
Ta cứu mẫu thân Lý Hiển, bảo cung nhân đổi y phục cho bà ấy trốn khỏi hoàng cung.
Trúc hiên chỉ còn lại hai chúng ta.
Đêm đó, ta lặng lẽ chịu đựng hình phạt điện giật của hệ thống.
Lý Hiển ôm chăn, dán sát người ta mà ngủ ngon lành.
Nhìn gương mặt non nớt như ngọc của hắn, ta đổi ý.
Chúng ta sống nương tựa vào nhau trong trúc hiên suốt năm năm.
Năm năm ấy, ta chưa từng nghe theo hệ thống một lần.
Chỉ cần là tình tiết ngược đãi Lý Hiển, ta đều ngăn hết.
Lúc đầu hệ thống còn dùng điện giật trừng phạt ta.
Nhưng điện giật ngoài việc tăng cường độ bền thân thể, chẳng lay chuyển nổi trái tim cứng như sắt của ta.
Về sau, hệ thống liền biến mất, hoàn toàn mặc kệ.
Lý Hiển khi thành niên, nhờ tính tình ôn hòa, tài năng nổi bật, rất được Thánh thượng yêu thích.
Chúng ta cũng dọn khỏi trúc hiên.
Lúc ấy, ta đã là cung nữ thông phòng của Lý Hiển.
Nhưng ngày lành chưa kéo dài, Thánh thượng bệnh nặng nằm liệt, triều đình rối ren.
Người đầu tiên bị nhắm đến chính là Lý Hiển – kẻ không chỗ dựa nhưng lại nổi bật.
Ta dẫn Lý Hiển trốn khỏi cung trong thùng phân.
Trong thùng phân, hai chúng ta dán chặt lấy nhau, nhìn nhau nhét giẻ vào mũi mà bật cười thành tiếng.
Dựa vào ký ức về kịch bản, chúng ta tìm đến An Bình vương.
An Bình vương nắm giữ Trấn Bắc quân, từ lâu đã có ý tự lập làm đế.
Lý Hiển ngoài mặt tỏ ý ủng hộ, kỳ thực muốn cướp lấy ngôi vị.
Lý Hiển nhập vương phủ, ta giả nam nhập quân doanh.
Năm năm sau, ta trở thành Diêm Vương sống trong Trấn Bắc quân, uy danh lẫy lừng.
Lý Hiển thuận theo thiên thế, chặt đầu An Bình vương.
Hai chúng ta trong ngoài phối hợp, chính thức đặt chân lên con đường tranh đoạt hoàng vị.
Khi đánh tới kinh thành, thập hoàng tử đã đăng cơ thành công.
Ta vung đoản kiếm: “Ta đi giet hắn!”
Lý Hiển cảm động đến rơi lệ, dùng tay nắm lấy mũi kiếm, máu tức khắc nhuộm đỏ đoản kiếm.
“Bổn cung hôm nay thề máu, mai sau đăng cơ, hậu cung chỉ có một mình Lâm Uyển, là Trung cung Hoàng hậu.”
Ta đã tin.
Bởi vậy khi sát thập hoàng tử, ta liều mạng hơn người thường.
Sau khi gãy cả hai chân, ta lấy được đầu của thập hoàng tử.
Chân trước Lý Hiển vừa hồi cố đô.
Chân sau Thái hậu đã trở lại cung, bên người mang theo Mạnh Tình Hinh.
Ta thân kinh bách chiến, toàn thân đầy vết thương, tự nhiên chẳng thể sánh với Mạnh Tình Hinh – kẻ được nuông chiều từ bé, tựa búp bê sứ mỏng manh.
Huống hồ, nàng ta hầu hạ Thái hậu nhiều năm, lại si tình chờ đợi Lý Hiển – người từng tương giao tình cảm thuở nhỏ.
Lý Hiển cảm động vô cùng, mà ta thì lại bị đưa trở về trúc hiên.
Bên người chỉ còn một á nô từng nhặt được khi xưa.
You cannot copy content of this page
Bình luận