Ta ôm lấy cánh tay sư tỷ, lắc qua lắc lại, làm nũng: “Lần sau sư tỷ cũng phải mua bánh quế hoa cho ta nhé!”
“Được, được, sư tỷ đều chiều muội.”
Sau khi sư tỷ rời đi, ta bẻ từng miếng bánh quế hoa, lười biếng dựa vào gốc cây lớn, thoải mái tận hưởng chút thời gian còn lại.
“Ngươi đang rất đắc ý, đúng không?”
Bùi Du luôn xuất hiện không tiếng động.
Dáng người cao lớn, ôm kiếm đứng trước mặt ta, thần sắc lạnh lùng.
Bóng hắn che khuất ánh mặt trời của ta.
Ta hơi khó chịu ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người tới, bất lực nói: “Sư huynh, đã tròn một năm rồi, huynh tha cho ta được không, ta cũng đã tha cho huynh rồi mà.”
Lúc mới vào tông môn, ta cương quyết không tin rằng Bùi Du lại có thể miễn nhiễm với pháp chú “người gặp người thích” của ta.
Ta cứ phớt lờ vẻ mặt hung ác của hắn, quanh quẩn bên cạnh, nhất quyết muốn khiến hắn phải khuất phục dưới “tấm váy đỏ” của ta.
Đáng tiếc chưa kiên trì được ba ngày, ta đã bị mỹ thực nhân gian làm mờ mắt.
Trùng hợp thay, tay nghề nấu nướng của Bùi Du lại rất giỏi, món ăn hắn làm khiến ta thèm nhỏ dãi.
“Ta chỉ đến ăn chực, tuyệt đối không dây dưa nhiều.”
“Thật không?”
“Thật hơn cả vàng ròng!”
Hắn nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Gần đây sao không đến nữa?”
Bùi Du đột nhiên buông ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Ta biết hắn đang hỏi vì sao gần đây ta không đến chỗ hắn ăn chực nữa.
“Tuân theo lời hứa, như ý sư huynh mong muốn, ta sẽ không quấn lấy huynh nữa.”
Hắn hơi ngẩn người.
Ta nhanh chóng giải quyết hết bánh quế hoa trong tay, phủi sạch vụn bánh dính trên y phục, vui vẻ đứng dậy định rời đi.
Bỗng một thanh kiếm chắn ngang trước mặt.
Ta quay người, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Bùi Du.
“Sư huynh chẳng lẽ lại không nỡ xa ta?”
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta đã nói rồi, ta sẽ giết ngươi.”
Ta hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ: “Sư huynh, vì sao huynh khẳng định ta là yêu quái?”
Bùi Du như nghe thấy chuyện nực cười, lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Đôi mắt của ngươi, vốn dĩ không phải là mắt người. Ta không biết ngươi dùng yêu pháp gì để mê hoặc sư phụ, nhưng đôi yêu đồng đó, ta đã nhìn thấy rất rõ ràng.”
Suy đoán của ta rốt cuộc đã được chứng thực.
Bùi Du… rốt cuộc là người như thế nào?
Người phàm vốn không thể nhìn thấy dị đồng và thiên văn của ta.
Ta thăm dò: “Vậy sư huynh có biết, hoa văn trên trán ta là gì không?”
Ánh mắt Bùi Du trầm xuống, hắn rút kiếm ra, đặt ngang trước cổ ta.
Lưỡi kiếm lạnh buốt khiến ta rùng mình.
“Ta từng nghe nói có một loại bí pháp, có thể khiến yêu quái ẩn đi yêu khí, không bị kính chiếu yêu phát hiện, nhưng lại sinh ra yêu văn. Sư muội, chẳng lẽ đó là loại văn ấy?”
Một tiếng “sư muội” này khiến ta nổi cả da gà.
Ta gượng cười hai tiếng, cẩn trọng muốn đẩy thanh kiếm của Bùi Du ra.
Nào ngờ vừa chạm vào cánh tay hắn, Bùi Du như bị điện giật, lập tức lùi lại mấy bước.
Sau đó hắn nhìn ta với ánh mắt vừa thẹn vừa tức: “Ngươi đừng tưởng ở trong tông môn thì ta không dám ra tay!”
Ta giật mình, vội vàng xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm! Ta không có ý đó. Sư huynh, ta có thể nghiêm túc nói lại lần nữa, ta không phải là yêu quái.”
Sắc mặt Bùi Du dịu đi một chút.
“Sư huynh, chúng ta cứ hòa thuận chung sống đi. Biết đâu qua mấy ngày nữa, huynh sẽ không còn thấy ta nữa…”
Hắn nhíu mày: “Lời này là sao? Có người muốn đuổi ngươi đi?”
Ta tiến gần đến hắn, nở nụ cười rạng rỡ, rồi nói tiếp: “Rồi huynh sẽ nhớ ta thôi.”
Bùi Du lập tức lùi ra xa ba trượng, hai tai hơi ửng đỏ, ánh mắt đầy phẫn nộ, nghiến răng nói: “Ai thèm nhớ ngươi! Đừng quá tự luyến!”
“Sau này, tốt nhất chúng ta ít gặp nhau hơn.”
Ném lại câu đó, hắn lạnh lùng quay người bỏ đi.
Khóe miệng ta giật giật.
Nửa phần bất đắc dĩ, nửa phần mệt mỏi.
Ai muốn gặp huynh chứ.
You cannot copy content of this page
Bình luận