Sau Khi Nàng Bị Đuổi Khỏi Hầu Phủ

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Những kẻ này như diễn tuồng, người này vừa hát xong thì người kia đi lên sân khấu, mỗi người một câu, dễ dàng hủy hoại sạch sẽ thanh danh lúc sinh thời của mẫu thân nàng.

Còn nàng, một đích nữ của Hầu phủ, lại trở thành bằng chứng cho việc mẫu thân nàng không chung thủy với Hầu gia.

Năm ngày trước, nàng bị đuổi ra khỏi Hầu phủ. Trước khi đi, Tiết thị ra vẻ bề trên nói với nàng rằng, cha nàng nghĩ đến công ơn nuôi nấng nhiều năm, không muốn tiếp tục truy cứu, mong nàng nhất định phải ghi nhớ ơn đức của Hầu phủ.

Dù thế nào Quý Thiền cũng không thể để mẫu thân gánh chịu tội danh lớn đến vậy. Nàng nghĩ hôm nay là sinh nhật cha, bao nhiêu năm qua đều là mẫu thân cùng cha đón sinh nhật, có lẽ hôm nay ông sẽ nghĩ đến tình nghĩa với mẫu thân mà điều tra lại chuyện này.

Thanh Hòa đưa nàng đến hành lang trong hoa viên chờ, rồi đi thẳng đến nơi đèn đuốc sáng trưng trong vườn.

Quý Thiền nhìn ánh đèn xa xa, chợt nhớ lại năm ngoái, trong vườn cũng treo đầy đèn lồng, mẫu thân vì nàng nài nỉ mà cùng nàng đoán đố đèn.

Chỉ mới một năm trôi qua, cả nhà ông ngoại bị lưu đày, mẫu thân bệnh nặng qua đời, còn nàng phải đứng ở Hầu phủ chờ người khác truyền lời.

Chỉ chần chừ một lát, Quý Thiền liền bước về phía ánh đèn. Càng đến gần, tiếng cười đùa của đám  nữ nhân càng rõ ràng hơn.

Quý Thiền đi đến bên hòn non bộ thì dừng bước. Nàng nhìn thấy cha mình đang cùng Tiết thị và đôi nam nữ mà Tiết thị mang theo đoán đố đèn ở cách đó không xa.

Tiết Chiêu cầm một chiếc đèn lồng, đứng bên trái phụ thân nàng.

Còn Tiết Oánh thì đứng bên phải phụ thân nàng, thậm chí còn thân mật khoác tay ông.

Bốn người đứng trước đèn lồng nói nói cười cười, Tiết Oánh luôn miệng gọi “phụ thân”, cứ như thể họ thật sự là một gia đình vậy.

Một gia đình sao?

Tim Quý Thiền đột nhiên như thắt lại, nàng nhìn chằm chằm vào Tiết Chiêu và Tiết Oánh đang đứng bên cạnh phụ thân mình.

Trước đây, nàng và hai đứa con của Tiết thị rất ít khi gặp mặt, nên chưa bao giờ để ý, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện ra, khuôn mặt nhìn nghiêng của hai người này sao lại giống phụ thân đến thế! Đặc biệt là Tiết Chiêu.

Mà Tiết thị có thể cho phép Tiết Oánh thân mật với phụ thân nàng như vậy, ngoài việc họ là cha con ruột thì còn có lời giải thích nào khác sao?

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao mẫu thân mất chưa đầy ba tháng, Tiết thị đã có thể vào cửa, lại còn có thể mang theo cả đôi nam nữ của mình cùng gả vào Hầu phủ.

Có lẽ, nàng cũng nên hiểu tại sao mình lại rơi vào kết cục như vậy. Nàng thậm chí bắt đầu nghi ngờ, sau khi cả nhà ông ngoại bị lưu đày, mẫu thân đột nhiên bệnh nặng không qua khỏi, có thật là bị bệnh không?

Quý Thiền cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh lẽo, nàng phát hiện ra có lẽ mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ phụ thân.

Khi còn nhỏ, nàng tìm phụ thân chơi cùng, phụ thân luôn nói bận, hóa ra không phải không có thời gian, mà chỉ là người con gái ông ta yêu thương vốn không phải là mình.

Quý Thiền không nhìn nữa, lặng lẽ rời đi theo con đường lúc đến.

Những lời đã ấp ủ trong lòng từ lúc đến cũng tan biến cả rồi, còn gì để nói nữa chứ, những tội danh đổ lên đầu mẫu thân, biết đâu chính là do phụ thân vì Tiết thị mà một tay dàn dựng nên.

Khoảng một khắc sau khi Quý Thiền rời đi, Thanh Hòa mới đến hành lang tìm người, nhưng phát hiện người đã không còn thấy đâu.

Nàng ta chạy ra hỏi người gác cổng, mới biết Quý Thiền đã đi từ lâu.

Nàng ta lặng lẽ báo tin cho Tiết thị đang ngồi trong đình đá xem con gái đoán đố đèn. Ánh mắt Tiết thị khẽ chuyển, thấp giọng nói vài câu với trưởng tử Tiết Chiêu bên cạnh, Tiết Chiêu liền đứng dậy rời đi.

Quý Thiền bước ra khỏi phủ Tấn Dương Hầu, ngoảnh đầu nhìn lại cánh cổng lớn sơn son thếp vàng đang đóng chặt của Hầu phủ, cuối cùng buông thõng đôi vai.

Nàng tự hỏi, cho dù có đoán ra được những cái gọi là chân tướng đó thì có ích gì chứ? Nàng có thể làm gì đây?

Ông ngoại và cữu cữu, những người có thể làm chủ cho nàng đều đã bị lưu đày, mẫu thân cũng không còn nữa, nàng chỉ còn lại một mình.

Cho dù nàng nói cho người ở kinh thành này biết sự thật, liệu có ai tin không? Sẽ không có một ai tin, nàng thậm chí còn chẳng có bằng chứng.

Tuyết đêm nay càng lúc càng rơi dày.

Quý Thiền như một cái xác không hồn đi xuyên qua đám đông náo nhiệt, vì ăn mặc phong phanh, tay chân nàng đã đông cứng cả lại, nhưng nàng dường như không hề hay biết, cứ thế đi về phía phường Xương Bình.

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page